Chương 177
Nếu cô có thể khống chế trái tim của mình Ôn Thục Nhi đứng lên “Xoạt” một tiếng, nghiêm nghị nhìn Hoäc Tuấn Tú: “Anh cả, hiện tại anh là trụ cột của gia đình. Xin anh hãy tìm ra hung thủ càng sớm càng tốt. Chỉ cần tìm được hung thủ thì bà nội mới có thể yên lòng, và bố cũng sẽ không buồn như vậy.”
Đôi mắt của cô mở to như chiếc chuông đồng, giống như cảm thấy mắt trợn càng to, thì càng có vẻ chân thành.
Lại kết hợp với chiếc kính gọng đen và những vết mụn sần sùi trên mặt, Hoắc Tuấn Tú chợt nghĩ đến con cóc.
Như thế này, thực sự vừa xấu vừa ngu ngốc.
Anh ta nheo mắt, che giấu vẻ chán ghét dưới đáy mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu: “Anh sẽ cố gắng hết sức, nhưng em cũng nên thử nghĩ để giúp anh đưa ra ý tưởng chứ?”
Ôn Thục Nhi gật gật đầu: “Vâng. Yên tâm, anh là anh cả, em sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ anh”
Không đợi Hoäc Tuấn Tú lên tiếng, cô lại cất lời: “Hầy, em làm gì cũng không ổn, nhưng rất có tài trong việc massage và đấm lưng đó! Đúng rồi, bây giờ em sẽ đi đấm lưng cho bà, để bà không tức giận như vậy nữa.”
Cô có vẻ ngưỡng mộ vì mình có thể nảy ra một ý tưởng hay như vậy, khuôn mặt chỉ toàn là nụ cười ngây ngô.
Sau đó, quay người bước ra ngoài.
Cô ngẩng cao đầu, tự tin phấn khởi như gà chọi đang ra trận.
Hoäc Tuấn Tú nghiêng đầu nhìn bóng lưng của cô, trong đôi mắt đào hoa nhỏ hẹp lóe lên một sự dò xét lạnh lùng.
Phòng khách của nhà chính.
Bầu không khí ngưng trệ, như thể bị đóng băng.
Khi Ôn Thục Nhi bước vào, trong đầu chỉ toàn là sự vui sướng sau khi thành công xoa dịu bà cụ, khóe miệng cô bất giác cười lên, động tác của cô có vẻ đặc biệt gấp gáp vì không thể chờ đợi được nữa.
Vũ Tuyết Như nhìn dáng vẻ vội vã và vui mừng của cô, trong mắt bùng lên ngọn lửa: “Ôn Thục Nhị, cô có ý gì vậy? Cô vui vẻ như vậy, là đang chê cười chúng tôi sao?”
Trong mắt Ôn Thục Nhi chỉ có bà cụ, nghe thấy vậy thân thể trở nên cứng ngắc, vẻ mặt lập tức ủ rũ: ‘Mẹ, con không hề, con, con…
Ôn Thục Nhi còn chưa kịp giải thích xong, Vũ Tuyết Như tức giận cắt ngang: “Con cái gì mà con, cô chính là không muốn nhìn thấy gia đình này tốt đẹp, thấy chúng tôi gặp xui xẻo nên cô vui mừng!”
“Con không có.” Ôn Thục Nhi đan ngón tay lại nói: “Vừa rồi con đã nhờ anh cả tìm ra hung thủ càng sớm càng tốt. Con chỉ nóng lòng muốn đi đấm lưng cho bà nội thoải mái, nên con mới đi nhanh hơn. Con thực sự không có ý gì khác.”
Cô nhìn Hoắc Tuấn Tú phía sau cầu cứu: “Anh cả, anh nói xem có phải không?”
Hoắc Tuấn Tú cười ấm áp, giải thích với Vũ Tuyết Như: “Đúng vậy, dì. Vừa rồi em dâu rất buồn khi nhìn thấy những thứ đó.”
Hoắc Nhân Nghĩa lên tiếng nói: “Anh cả, anh đừng biện hộ cho cô ta. Em nhìn bộ dạng vô tư đó của cô ta, hoàn toàn không biết những thứ đó quý giá như thế nào, đúng là đồ quê mùa.”
“Câm miệng.” Bà cụ lạnh lùng hừ một tiếng: “Mấy người cho rằng trong nhà chưa đủ hỗn loạn sao?
Bà cụ vẫy tay với khoảng không, giọng điệu chậm lại một chút: “Thục Nhị, lại đây.”
“Vâng!” Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn đi tới, nắm tay bà cụ: “Bà nội, đừng nóng giận. Anh cả rất lợi hại, nhất định có thể bắt được những tên hung thủ kia. Cháu xoa bóp cho bà, để bà thả lỏng một chút nhé?”
“Không cần, đứa trẻ ngoan, bà nội biết cháu hiếu thảo.”
Bà cụ Hoắc nắm tay cô, nhẹ nhàng võ về: “Cháu còn phải sắc thuốc cho Kiến Phong, mau về đi! Bà nội sẽ lo chuyện này. Cùng lắm là bà nội hứa với cháu, sẽ không nổi cáu, chăm sóc tốt cho cơ thể của mình”
“Úi!” Ôn Thục Nhi vỗ trán: “Bà nhìn cháu xem, suýt nữa là quên rồi.”
Cô nhìn bà cụ, ngập ngừng rồi nói: “Vậy thì bà ơi, cháu về trước đây. Nếu lát nữa bà cảm thấy mệt mỏi thì gọi điện thoại cho cháu qua xoa bóp cho bà.”
Bà cụ Hoắc buông tay, tạm biệt cô: “Ừm, ngoan, đi đi!”
“Tạm biệt bà nội! Tạm biệt bố……
Ôn Thục Nhi lịch sự và chu đáo, chào mọi người một lần nữa mà không có bất kỳ sự e ngại nào, rồi mới quay người rời đi.
Vũ Tuyết Như nhìn bộ dạng như không có chuyện gì xảy ra của cô, tức đến mức nghiến răng kèn kẹt.
Đúng là thất sách, lẽ ra lúc đầu bà ta không nên đồng ý cho con bé đáng chết này vào cửa!
Hoắc Tuấn Tú nhìn bóng lưng của Ôn Thục Nhi, khóe mắt âm thầm quan sát biểu cảm của những người khác, lúc nhìn sang người Vũ Tuyết Như, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ôn Thục Nhi trở lại Nam Uyển và bắt đầu sắc thuốc cho Hoắc Kiến Phong.
Cô đang ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ ở cửa sau nhà bếp, canh bếp than, ngửi thấy mùi thơm của hoa bách hợp và thuốc bắc hòa quyện với nhau, tâm tư của cô dần dần trở nên phức tạp.
Nhà họ Hoắc to lớn này, chắc chắn là có một đôi mắt, đang nhìn chằm chằm cô trong bóng tối.
Sau khi phát hiện cô đã kiểm tra sổ sách và đi xem đồ cổ, đã bắt đầu bố trí.
Không, hoặc là sớm hơn nữa, đôi mắt đó đã chuẩn bị sẵn rồi.
“Anh ta’ không chỉ là đang phong bị cô mà là phòng bị tất cả những người khác.
Người này có thể chính là người đã đầu độc Kiến Phong và đổi cao của bà nội.
“Reeng reeng……
Tiếng chuông điện thoại di động chói tai đột ngột vang lên.
Ôn Thục Nhi hoàn hồn, nhìn thấy số của Lê Việt Bách, cô lập tức cảnh giác nhìn vào phòng bếp.
Chắc chắn rằng không ai chú ý tới bên này, mới âm thầm bắt máy.
“Thục Nhi, bạn của tôi ở đồn cảnh sát vừa đưa tin tức mới nhất. Các đồng nghiệp của họ đã tìm thấy Trần Nguyên Kỳ ở quê.”
Giọng nói của Lê Việt Bách vang lên qua màn hình, tim Ôn Thục Nhi như thắt lại: “Thật sao?”
“Ừm” Lê Việt Bách xác nhận: “Bọn họ đang trên đường đưa Trần Nguyên Kỳ quay lại để hỏi han ghi chép, tiếp đó có thể sẽ đến nhà họ Hoắc.”
Ôn Thục Nhi thở ra một hơi, yên tâm nói: “Tốt quá rồi. Mối thù của Tiểu Cao, cuối cùng cũng có thể phục thù rồi.”
Lê Việt Bách nhắc nhở: “Đừng vui mừng quá sớm, nhà họ Hoắc rất nguy hiểm, cho dù bà ta thực sự là người đã hạ độc, nhưng cũng chưa chắc là người đứng phía sau đâu.”
“Tôi biết, nhưng tôi vẫn rất vui. Ít nhất, bây giờ đã có manh mối rồi. Tôi tin rằng sớm muộn gì bà ta cũng sẽ khai ra dưới sự thẩm vấn của cảnh sát.” Ôn Thục Nhi đang nói chuyện, đột nhiên nhìn thấy Huy Hoàng đang đi về phía bên này.
Cô bình tĩnh nâng giọng lên, thay đổi lời nói: “Bạn học, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi chuyện bài tập. Đừng lo lắng, tôi sẽ hoàn thành tốt, tạm biệt nhai”
Ôn Thục Nhi cúp điện thoại, Huy Hoàng vừa đi tới.
“Cô ba, cô muốn ăn gì tối nay?” Huy Hoàng cung kính hỏi.
Ôn Thục Nhi nhìn thuốc trên bếp, khóe miệng bất giác gợi lên: ‘Không cần, lát nữa tôi ra ngoài ăn.”
Huy Hoàng nhìn thuốc rồi mới ngộ ra mà gật gật đầu: “Ồ, cô ba, cô định ăn cơm với cậu ba sao?”
Ôn Thục Nhi mím môi, trên má ửng hồng: “Chưa, chưa chắc đâu. Nhưng mà có, có lẽ cũng có thể là như vậy!”
Nếu Kiến Phong mời, nếu cô có thể khống chế trái tim của mình, không khó chịu như vậy…
Theo dặn dò của thần y, Ôn Thục Nhi sắc đủ trong ba tiếng đồng hồ, mới đổ ra cho vào bình giữ nhiệt.
Cô vừa đóng lại, liền nghe thấy tiếng cửa mở từ ngoài phòng khách, đồng thời người giúp việc gọi: “Trợ lý Cường”.
Lễ nào, Kiến Phong đã trở lại?