Chương 163 Cô có âm mưu muốn chiếm công ty
Ngay sau đó, Ôn Thục Nhi viết thư hòa giải đưa cho Ôn Thanh Tuấn: “Bố, bố xem đi, nếu không có vấn đề gì, chúng ta hai bên ký kết.”
Lế nào lần này cô ta có thực sự thay đổi tính nết rồi sao?
Hoắc Vân Hạo không tin.
Anh ta kéo Ôn Như Phương về phía mình, xem cùng Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc.
Nội dung phía trước khá bình thường, đại khái viết về chuyện đã xảy ra, nhưng hai dòng điều kiện hòa giải ở cuối cùng lại ghi rõ ràng: Theo nội dung giấy bảo đảm, Ôn Thanh Tuấn bắt buộc phải chuyển nhượng miễn phí 20% cổ phần của Ôn Thị trong tay cho Ôn Thục Nhi, làm khoản đền bù cho việc này…
Trần Xuân Trúc bị sốc, và là người hét lên đầu tiên: “Giấy bảo đảm? Giấy bảo đảm gì?
Liên quan gì tới cổ phần? Tại sao tôi không biết?”
Ôn Thanh Tuấn giật mình.
Lúc đó ông ta chỉ là tùy tiện qua loa, không ngờ Ôn Thục Nhi này lại vẫn còn nhớ.
Ông ta mơ hồ cảm thấy không ổn.
Không đợi ông ta lên tiếng giải thích, Ôn Thục Nhi liền lấy trong túi ra giấy bảo đảm và đưa cho Trần Xuân Trúc xem: “Dì ơi, dì không biết sao? Bố hứa với cháu rằng chỉ cần em gái cháu bắt nạt cháu thêm một lần nữa, ông ấy sẽ bồi thường cho cháu 20% cổ phần của công ty! Nếu không thì, đầu óc cháu ngốc nghếch, luôn bị em gái bắt nạt, sẽ rất thiệt thòi.”
Ăn hiếp 1 lần mà đòi 20% cổ phần thì đây rốt cuộc là ai thiệt thòi vậy?
Trần Xuân Trúc nhìn chằm chằm vào nội dung của giấy bảo đảm.
Bà ta liếc mắt nhìn Ôn Thanh Tuấn bằng vẻ khó tin: “Gã họ Ôn kia, ông quá đáng lắm rồi đấy! Ông cứ luôn miệng nói là thương Như Phương nhà chúng ta nhất, đây là thương của ông đấy sao?”
Ôn Như Phương bình tĩnh lại rồi chỉ vào mũi Ôn Thục Nhi và chửi rủa, “Đồ đê tiện, cô có âm mưu muốn chiếm công ty phải không? Cô cố ý gài bây rồi chờ cả nhà chúng tôi lọt bây đúng không?”
Hoắc Vân Hạo kìm nén lại suy nghĩ muốn ra tay xé xác Ôn Thục Nhi, nói theo: “Hứ, tôi đã nói cô ta là một người phụ nữ tàn nhãn và độc ác từ lâu rồi, mọi người vẫn không tin. Bây giờ đã biết chưa? Chú Ôn, chú không thể ký tên vào đây được!”
“Đúng vậy, ông không được ký!” Trần Xuân Trúc cũng nghiến răng nghiến lợi.
Đối mặt với gia đình bốn người hung hãn độc ác, Ôn Thục Nhi rùng mình khi cầm tờ giấy bảo đảm.
“Mọi người không ký thì không ký vậy.
Con cũng không phải là cố ý muốn làm như thế này, bắt mọi người phải ký. Nhưng giáo viên nói rằng điều quan trọng nhất khi làm người là học cách tự bảo vệ mình, nếu không làm như vậy, sau này mọi người sẽ luôn bắt nạt con, con có thể làm thế nào đây?”
Cô phụng phịu lại một cách ấm ức, như thể cô sắp khóc trong phút chốc.
Cảnh sát Lê vươn tay cầm lấy giấy bảo đảm trong tay Ôn Thục Nhị, liếc mắt nhìn vài cái rồi nghiêm túc nói: “Hừm, chữ ký và con dấu đều đã đầy đủ, điều khoản hợp lý. Tờ giấy bảo đảm này có giá trị pháp lý ràng buộc.”
Ôn Thanh Tuấn trong lòng chế nhạo, Ngô Đức Cường đích thân viết, sao lại có thể không có giá trị pháp lý được?
Nghĩ đến Ôn Thục Nhi đã bắt đầu đặt bãy từ lúc đó, ông ta chỉ cảm thấy cả người sởn hết gai ốc.
Nếu thật sự là như vậy, thì con khốn này cũng đáng sợ quá rồi.
Nhưng trước mặt cảnh sát, cô ta giả tạo một cách không chê vào đâu được, bọn họ tức giận nhưng không dám nói ra.
Trần Xuân Trúc nhéo nhéo cánh tay Ôn Thanh Tuấn, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao quét qua ông ta, như muốn nói: Ông nói xem, phải làm sao bây giờ?
Ôn Thanh Tuấn đau đến mức chỉ có thể lấy lòng Ôn Thục Nhi nói: “Thục Nhi, con hãy ký vào đơn hòa giải trước đi. Chuyện cổ phần, sau này chúng ta sẽ bàn bạc!”
Ôn Thục Nhi rụt rè nhưng kiên quyết lắc lắc đầu: “Không được, giáo viên đã nói, phải bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.”
“Con đĩ này, cô còn giả vờ giả vịt à! Có tin là tôi sẽ xé miệng cô ra không!” Hoắc Vân Hạo chịu không nổi, liền vọt lên định đánh Ôn Thục Nhi.
Cảnh sát Lê liếc anh ta một cái, lắc lắc còng trên tay mình: “Hoắc Vân Hạo, trước mặt cảnh sát, anh định phạm tội sao?”
Ôn Như Phương nhanh chóng kéo tay Thanh Tuấn, ánh mắt sắc lẹm như lưỡi dao quét qua ông ta, như muốn nói: Ông nói xem, phải làm sao bây giờ?
Ôn Thanh Tuấn đau đến mức chỉ có thể lấy lòng Ôn Thục Nhi nói: “Thục Nhi, con hãy ký vào đơn hòa giải trước đi. Chuyện cổ phần, sau này chúng ta sẽ bàn bạc!”
Ôn Thục Nhi rụt rè nhưng kiên quyết lắc lắc đầu: “Không được, giáo viên đã nói, phải bảo vệ quyền lợi hợp pháp của mình.”
“Con đĩ này, cô còn giả vờ giả vịt à! Có tin là tôi sẽ xé miệng cô ra không!” Hoắc Vân Hạo chịu không nổi, liền vọt lên định đánh Ôn Thục Nhi.
Cảnh sát Lê liếc anh ta một cái, lắc lắc còng trên tay mình: “Hoắc Vân Hạo, trước mặt cảnh sát, anh định phạm tội sao?”
Ôn Như Phương nhanh chóng kéo tay Hoắc Vân Hạo, liền nói: “Đâu có đâu có, hiểu lầm hiểu lầm thôi.”
Cảnh sát Lê lạnh lùng hừ một tiếng, nhìn thời gian trên đồng hồ, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Tôi thấy bộ dạng như thế này của các người, cũng không phải là thành khẩn giảng hòa. Tôi sẽ cho hai bên bàn bạc thêm hai phút, nếu không có thư hòa giải của người bị hại, vậy thì chỉ có thể làm phiền Hoắc Vân Hạo và Ôn Như Phương cùng tôi quay về đồn cảnh sát hỗ trợ điều tra. Đồng nghiệp của tôi phụ trách thẩm vấn ở đồn cảnh sát vần đang chờ đấy!”
Vừa dứt lời, anh ta quay đầu lại nói với Ôn Thục Nhi: “Cô Ôn Thục Nhi, theo quan sát của tôi, gia đình cô có thái độ rất không tốt với cô, tôi phải nhắc nhở cô một lần nữa, nếu cô ký vào thư hòa giải này, có nghĩa là không thể tiếp tục truy cứu về vấn đề này nữa. Nếu không bị pháp luật trừng phạt, họ có thể làm hại cô thêm một lần nữa. Cô vẫn nên để tôi đưa cháu trai và em gái của cô đi, như vậy sẽ an toàn hơn.”
“Không, không được!”
Ôn Thanh Tuấn và Trần Xuân Trúc đồng thanh.
Mặc dù có rất ít nội dung về Ôn Như Phương trong bằng chứng, nhưng nếu Hoắc Vân Hạo vào tù thì danh tiếng của Ôn Như Phương sẽ rất tệ. Hoắc Phương Nam hiện tại vẫn đối tốt với Hoắc Vân Hạo, nhưng nếu cậu ta vào tù, Hoắc Phương Nam sẽ tốt với người khác.
Gia đình giàu có như nhà họ Hoäc, sẽ không cho phép những người có vết nhơ kế thừa công việc kinh doanh của gia đình.
Ôn Thanh Tuấn đảo mắt, lập tức gian xảo nói: “20% cổ phần, bố đồng ý. Thục Nhi, con ký vào thư hòa giải trước đi. Về phần thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, hôm khác con hãy tới văn phòng của bố ký.”
Đầu tiên phải giải quyết cho qua chuyện này đã, đợi khi cô ta đến ký tên, thì ông ta sẽ từ từ chơi đùa cùng với cô ta.
Trần Xuân Trúc lập tức hiểu được ý đồ của Ôn Thanh Tuấn, lúc này mới hài lòng buông tay đang véo tay ông ta ra, phụ họa: “Được, tôi cũng đồng ý.”
Bà ta lạnh lùng liếc nhìn Ôn Thục Nhi: “Cô, hãy ký tên vào thư hòa giải trước đi.”
Vì muốn qua loa, nên đến cả tên xưng hô cũng lược bớt rồi.
Nhìn thấy hai vị trưởng bối ra quyết định, tuy rằng Hoắc Vân Hạo cùng Ôn Như Phương không vui, nhưng cũng đều không nói gì.