Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 16




Chương 16: Con người mới là thứ đáng sợ nhất

 

Ôn Thục Nhi chớp chớp mắt nhớ lại rồi nói: “Từ nhỏ tôi đã ở cùng với ông bà ngoại, khi đó nhà tôi rất nghèo, tính tôi lại rất ham ăn, còn ăn rất nhiều nữa, rồi lại còn thích ăn thịt. Ông bà ngoại tôi không nỡ ăn, mỗi ngày ông bà ngoại đều cho tôi tiền và bảo tôi tự đi mua thịt. Hôm đó tôi cầm tiền đi mua nửa con gà quay muốn mang về nhà ăn chung với ông bà nhưng mới vừa đi được nửa đường thì lại gặp phải một con chó điên. Con chó này rất to và đang đói, nó liên tục nhìn tôi rồi nhe răng chảy nước miếng, lúc đó tôi sợ vô cùng nhưng không thể cho nó thịt được, bởi vì đây là thịt mà tôi muốn mang về cho ông bà ngoại.” “Sau đó con chó ấy nhảy bổ lên ngoạm lấy miếng thịt, thế là tôi đánh nó. Nhưng tôi lại đánh không lại nó, chẳng những thịt gà không còn mà tôi còn bị nó cắn nữa.” Ôn Thục Nhi liếc Hoặc Kiến Phong một cái rồi trầm ngâm buồn bã cúi đầu nói tiếp: “Tôi vô dụng lắm đúng không?” Hoắc Kiến Phong nhìn mí mắt cụp xuống của cô gái, hàng lông mi khẽ run lên, anh trầm giọng nói: “Khi đó cô bao nhiêu tuổi?” “Tám tuổi.” “Tám tuổi?” Người đàn ông khẽ nhíu mày nói: “Cô không sợ sao?” Đừng nói là một cô bé tám tuổi, ngay cả một cậu bé gặp một con chó đói lớn hơn mình gấp nhiều lần còn thấy sợ.

“Tôi sợ, tất nhiên là tôi sợ. Nhưng tiền mua gà là tiền do ông và bà vất vả lắm mới kiếm được.” Ôn Thục Nhi ngầng đầu, trong mắt như hiện lên một làn sương mù: “Nhưng thật ra thì chó cũng không đáng sợ cho lắm, chỉ cần mình đối xử tốt với nó là nó sẽ đối xử tốt lại với mình, chỉ cần cho nó ăn vài lần rồi nó sẽ quen, mỗi lần mình gặp nó thì nó sẽ vẫy đuôi. Nhưng mà đối với kẻ xấu thì khác, họ sẽ dùng nhiều lý do khác nhau để làm hại mình, tôi sợ nhất là ở phòng khám chữa bệnh, có những người không những chữa bệnh không chịu trả tiền mà còn có một số tên côn đồ đến cướp thuốc, cướp những đồng tiền vất vả lắm mới kiếm được của ông bà ngoại…” Nghĩ đến những tháng ngày khó khăn đó, Ôn Thục Nhi không khỏi nghiến răng nói: “So với loài chó, con người mới là thứ đáng sợ nhất.” Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong trầm xuống.

Có thể có một cái nhìn sâu sắc như vậy, xem ra cũng không phải là hoàn toàn không có đầu óc.

Hai má của Ôn Thục Nhi hậm hực nói thêm: “Nếu như không gặp phải những người xấu kia thì chúng tôi sẽ không phải sống trong cảnh không ăn nổi thịt, tôi cũng sẽ không bị chó cắn.” Giọng nói của cô ngày càng yếu đi, ánh sáng trong mắt cũng dường như trở nên mờ hơn, cô lại trở lại với vẻ ngoài thất thần và đau khổ.

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô gái trước mặt, đôi lông mày cau có của Hoắc Kiến Phong cũng từ từ giãn ra.

Anh duỗi tay qua, cầm đũa của Ôn Thục Nhi đưa cho cô rồi nói: “Đừng lo, sau này ở đây lúc nào cũng sẽ có thịt.” Ngón tay của Hoắc Kiến Phong thon và trắng được nổi bật khi anh cầm đôi đũa được sơn đen, trong giọng nói của anh cũng bớt phần lạnh lùng hơn.

Ôn Thục Nhi cầm lấy đôi đũa, nhếch mép vừa cười vừa che giấu cảm xúc nói: “Thật sao?” Hoắc Kiến Phong gật đầu.

Nếu như những gì Ôn Thục Nhi nói là sự thật thì tuổi thơ của cô không hạnh phúc bằng tuổi thơ của anh.

“Tôi ăn rất nhiều, anh sẽ không chê bai tôi chứ?” Ôn Thục Nhi không yên tâm gặng hỏi.

Dáng vẻ giương mắt mong chờ của cô trông rất ngốc nghếch nhưng lại có một chút dễ thương.

Khóe miệng của Hoắc Kiến Phong bất giác cong lên một chút mà ngay cả anh cũng không nhận ra: “Nhà họ Hoắc có nuôi một trăm người như cô thì cũng không thành vấn đề.” “Wow, chú, chú thật tốt với tôi quá.

Ôn Thục Nhi cướp híp mắt lại, khuôn mặt tỏ vẻ ngưỡng mộ nói: “Chú yên tâm, nhất định tôi sẽ trị bệnh thật tốt cho chú, nhất định chú sẽ có thể hồi phục đi lại. Chú xem chú có đôi chân dài và thân hình đẹp như vậy, không đứng lên thật đáng tiếc mà.” Cánh tay đang vươn ra lấy đũa ăn cơm của Hoắc Kiến Phong chợt khựng, sắc mặt của anh lại tối sầm.

Nhưng chỉ một lúc sau anh lại cầm đôi đũa trước mặt lên rồi gắp một miếng sườn ở gần mình nhất.

Nhưng thay vì đưa ngay vào miệng ngay lập tức thì anh lại xoay đũa lại để nhìn.

Đen sì sì như thế này, lại còn có mùi khét, có thật là ăn được không? Anh nhìn cô hỏi: “Ai dạy cô nấu ăn thế?” “Tôi tự học đấy.” Ôn Thục Nhi khoái chí nâng cằm lên tự hào nói: “Cơm của Củ Cải đều do tôi nấu, tôi đã nuôi nó từ bé đến lớn, nó vừa to lại vừa đô con.”