Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 157




Chương 157 Mẹ là mẹ của con

Cảm nhận được sự tức giận của Hoắäc Kiến Phong, Vũ Tuyết Như vội vàng che miệng cười nói: “Hầy, người như mẹ, tuổi đã lớn nên thích lải nhải. Chuyện mới hứa với con, chớp mắt đã quên mất rồi. Được rồi, không nói nữa. Từ nay, mẹ sẽ không bao giờ nói gì về chuyện tình cảm của con nữa.”

Bà ta nghiêm nghị nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, miệng nở nụ cười dịu dàng, hiền từ.

Hoäc Kiến Phong ngây ra, vẻ mặt từ từ địu đi.

Anh ngừng nói và quay lại nhìn Tống Phi Phi trên giường.

Vũ Tuyết Như thầm thở phào nhẹ nhõm, trong chốc lát, bà ta lại nói: “Kiến Phong, nghe nói con chuẩn bị bỏ ra hơn mười hai nghìn tỷ để thâu tóm cổ phần của mấy cổ đông công ty?”

Chuyện này vốn dĩ không phải bí mật, Hoắc Kiến Phong ôn hòa gật đầu: “Đúng vậy.”

Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nghe anh đích thân thừa nhận, Vũ Tuyết Như vấn giật mình: “Hơn mười hai nghìn tỷ? Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”

“Chuyện này mẹ không cần lo lắng, con sẽ lo liệu.”

Giọng điệu của Hoắc Kiến Phong luôn bình tĩnh, không hề chớp mắt.

Thằng bé thực sự đang che giấu mình rằng nó có nhiều tiền như vậy sao?

Vũ Tuyết Như trong lòng nghỉ hoặc, giọng điệu bất giác phẫn nộ: “Mẹ là mẹ của con, sao có thể không lo lắng được? Cho dù là con muốn mở đường cho công ty, nhưng công ty cũng không phải của một mình con, sao phải tự mình gánh vác tất cả? Hơn nữa, đó là hơn mười hai nghìn tỷ, nhiều tiền như vậy, con lấy ở đâu ra?”

Hoắc Kiến Phong trầm mặc không nói.

Vũ Tuyết Như lo lắng nói: “Con mau nói đi! Mẹ có thể mặc kệ chuyện của con, nhưng người làm mẹ như mẹ, đến cả quyền biết tình hình mọi chuyện còn không có sao?”

Vừa nói, mắt bà ta lại đỏ hoe, sắp rơi nước mắt.

Hoäc Kiến Phong nhìn bà ta với vẻ mặt phức tạp, nhẹ nói: “Con hỏi mượn Lục Thiên Bảo. Cậu ấy gần đây đã bán một ít bằng sáng chế nghiên cứu và kiếm được rất nhiều tiền. Con đã mượn hết, may mà vừa đủ.”

“Lục Thiên Bảo?” Vũ Tuyết Như kinh ngạc.

Một lúc sau, bà ta mới thu lại cái cằm đang mở của mình, nghi hoặc nói: ‘Người như cậu ta, bình thường mồm mép tép nhảy nhìn chẳng tử tế chút nào, những thứ nghiên cứu ra, thật sự có thể bán được nhiều tiền như vậy sao?”

Hoắc Kiến Phong khẽ gật gật đầu: “Vâng, đều là sáng chế về dược phẩm.”

Hoäc Kiến cũng từng tham gia vào ngành công nghiệp dược phẩm, Vũ Tuyết Như biết sức mạnh của những bằng sáng chế này, vì vậy bà ta mới yên tâm: “Không ngờ Lục Thiên Bảo trông không ra gì lắm mà về phương diện này lại lợi hại như vậy!”

Hoắc Tuấn Tú không hề nói với Vũ Tuyết Như rằng Hoắc Kiến Phong sẽ cung cấp miễn phí số cổ phiếu này cho công ty.

Khi Vũ Tuyết Như nghĩ đến số cổ phiếu của Hoắc Kiến mà mình sắp có được, trong lòng bà ta lại có những kỳ vọng mới.

Khi đó, biết đâu Kiến Phong có thể trở lại tầng lớp cao nhất của công ty với số cổ phiếu này!

Nhà cũ, phòng tài chính.

Tiến sĩ Trường đẩy một chồng sổ sách lớn cho Ôn Thục Nhi và đưa cho cô những cuốn sách chuyên môn cơ bản: “Việc đối chiếu rất đơn giản, giống như những gì đã dạy cho cô vừa rồi. Nhưng nếu cô muốn quản lý tài khoản một cách thuận tiện hơn và không xảy ra sai sót, vậy thì phải cần thêm nhiều kiến thức kế toán tài chính hơn. Tất cả những điều này đều có hữu ích cho quá trình học ban đầu của cô.”

Ôn Thục Nhi nhìn những tài liệu chất cao như đồi núi trước mặt, nuốt nước miếng nói: “Tất cả những thứ này?”

Trường Ba nhẹ nhàng gật đầu: ‘Đúng vậy, đây là những điều cơ bản nhất, những thứ càng sâu hơn thì sau này tôi sẽ giao cho cô dần dần. Đừng lo lắng, những quyển sách này không khó. Tôi đã ghi chép lại những trọng điểm rồi. Cô dành thời gian đọc hết là được.”

Ôn Thục Nhi gãi gãi đầu ngượng ngùng: “Thầy ơi, mỗi lần thi em chỉ có thể thi được 60 điểm. Thầy có chắc là em có thể hiểu được chứ?”

Tại sao đứa trẻ này lại thành thật như vậy?

Trường Ba ngây ra, thân thiện khẽ cười thành tiếng: “Đừng lo lắng, chỉ cần cô chăm chú học, chắc chắn sẽ có thể hiểu được.

Huống hồ, có gì thắc mắc thì còn có tôi mà?

Nếu cô không hiểu chỗ nào thì cứ hỏi tôi.”

Ôn Thục Nhi vẫn còn sợ hãi, nhìn đống sổ sách mà chột dạ.

Trường Ba biết được, lập tức bổ sung: “Phần căn bản đương nhiên không được cẩu thả. Nhưng chỉ cần cô nắm vững những thứ này, khi tôi dạy cô làm sổ điện tử sẽ đơn giản. Đến lúc đó, sẽ không còn những sổ sách này nữa đâu.”

Ngay sau khi giọng nói của anh ta dứt, điện thoại liền vang lên.

“Cô xem trước đi, tôi sẽ đi nghe máy, đánh dấu vào những gì cô không hiểu, lát nữa tôi sẽ tới nói lại sau.”

Trường Ba nói xong liền xoay người đi nghe điện thoại.

Ôn Thục Nhi hai mắt sáng lên, lập tức cầm sổ sách lên đọc.

Sổ sách, thường che giấu những bí mật cốt lõi của một công ty hoặc một gia tộc.

Ôn Thục Nhi nhanh chóng lật xem, thứ cô có trong tay chính xác là ghi chép chỉ tiêu hàng tháng của người trong gia đình.

Nhìn nó, lông mày cô cau lại, đôi mắt tràn đầy vẻ tinh tường.

Ngoài cửa, tiếng bước chân vững vàng càng ngày càng gần.