Chương 156 Bắt anh ly hôn
Bác sĩ Lê buộc lại băng gạc cho Tống Phi Phi, run rẩy đứng lên xin lỗi: “Anh Hoắc, tôi thực sự xin lỗi. Cô y tá đã bất cẩn, không trông coi cô Tống cẩn thận, nên mới để cô ấy có cơ hội trộm con dao gọt trong đĩa hoa quả để tự sát. Đó là sơ suất của chúng tôi, rất xin lỗi.”
Hoắc Kiến Phong từ từ ngước mắt lên, †ầm mắt rơi vào trên người bác sĩ Lê lạnh lùng nói: “Nếu lời xin lỗi có ích, cô ấy còn cần phải nằm ở chỗ này sao?”
“Vâng, chuyện này quả thực là chúng tôi đã sơ suất.”
Bác sĩ Lê cúi thấp đầu: “Nhưng anh Hoắc, chúng tôi không hoàn toàn có trách nhiệm trong chuyện này. Sau khi cô Tống tỉnh dậy sáng nay, cô ấy liên tục gọi tên anh và làm ầm ï lên đòi gặp anh. Chúng tôi thấy rằng tình huống có chút mất kiểm soát, nên tôi đã gọi điện thoại cho trợ lý Cường”
Trong lòng Ngô Đức Cường bỗng căng thẳng.
Chết rồi, lộ tẩy rồi!
Không đợi anh ta lên tiếng giải thích, bác sĩ Lê đã nói tiếp: “Cô Tống đã bình tĩnh lại sau khi biết chúng tôi liên lạc với anh, cho nên sự trông nom của chúng tôi đã tương đối thoải mái hơn chút. Nhưng mãi anh vẫn chưa tới, chắc là cô Tống đã thất vọng, nên bỗng nhiên mới xốc nổi, mò lấy dao gọt hoa quả, cắt cổ tự tử”
“Tất nhiên, trách nhiệm chính thuộc về chúng tôi. Chúng tôi là nhân viên y tế và có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho bệnh nhân. Vì vậy, tôi rất xin lỗi!” Bác sĩ Lê nói xong liền cúi đầu thật thấp xuống.
Ánh mắt Hoắc Kiến Phong lạnh lùng, trầm mặc không nói.
Bác sĩ Lê không dám quấy rầy nữa, cúi đầu lần nữa trước khi dẫn nhân viên y tế đi rồi nhẹ nhàng rút lui.
Cánh cửa phòng đóng lại, và bầu không khí trong phòng ngay lập tức giảm xuống mức đóng băng.
Hoäc Kiến Phong nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ngô Đức Cường, đen tối và sâu thẳm.
“Có chuyện này sao?”
Giọng anh đều đều, bình tĩnh như lưỡi dao sắc bén, kề thẳng vào cổ người ta.
Ngô Đức Cường căng thẳng tới mức nuốt nước bọt, cơ thể lại cúi xuống: “Thực sự xin lỗi, cậu bal cô ba đã dặn dò là muốn để cậu nghỉ ngơi cho tốt. Thuộc hạ cũng đã hứa với cô ba, hôm nay nhất định phải để cậu ngủ tới khi tự…”
“Cô ba, cô ba, cậu há mồm ngậm miệng đều nhắc tới cô ba, trong mắt cậu còn có cậu ba là tôi không?1”
Hoäc Kiến Phong dứt khoát cắt ngang, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận, ‘Rốt cuộc cậu là người của cô ấy hay là người của tôi?!”
“Thực sự xin lỗi, cậu ba! Đương nhiên thuộc hạ là người của cậu.”
Ngô Đức Cường bất giác rùng mình, nhưng không thể không bênh vực Ôn Thục Nhi: “Nhưng mà cô ba cũng thật lòng. Mọi việc cô ấy làm đều là vì muốn tốt cho cậu.”
“Tôi không cần bất cứ ai muốn tốt cho tôi!”
Giọng điệu lạnh lùng, rõ ràng vô cùng thẳng thắn nhưng lộ ra vẻ xa cách và hung hãn.
Đẩy mạnh toàn bộ những người muốn tiếp cận một cách cứng rắn!
Ngô Đức Cường cau mày, vừa định biện hộ, thì cửa phòng bệnh đột nhiên cạch một tiếng rồi mở ra.
Hai người cùng quay đầu lại.
Cầm trong tay một bó hoa cẩm chướng, Vũ Tuyết Như nho nhã bước vào, mỉm cười nói: “Kiến Phong, con cũng ở đây à! Mẹ nghe nói cô Tống đã tỉnh, nên đặc biệt tới đây để thăm cô ấy.”
Hoäc Kiến Phong không nói gì, vẻ tức giận lạnh lùng cũng giảm bớt một chút, quay đầu nhìn Tống Phi Phi trên giường.
Nhìn thấy vậy, Ngô Đức Cường kính cẩn cúi người về phía Vũ Tuyết Như, và lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười của Vũ Tuyết Như lập tức trở nên ảm đạm, trong mắt hiện lên vẻ ấm ức: ‘Kiến Phong, mẹ biết con vân còn giận mẹ. Đúng vậy, lúc đầu là mẹ không tốt, không nên ngăn cản con và cô Tống. Bây giờ mẹ biết mình đã sai rồi, mẹ xin lỗi con và sẽ bù đắp cho con, được không? “
“Không cần!”
Hai chữ đơn giản dứt khoát dường như cắt đứt mọi suy nghĩ một cách rõ ràng.
Vũ Tuyết Như không cam lòng.
Bà ta bước tới, đặt bó hoa lên tủ đầu .. giường, âu yếm nhìn Tống Phi Phi, hổ thẹn nói: “Cô Tống đã xinh đẹp hơn trước. Nếu như mẹ không bắt hai đứa phải chia tay thì hôm nay cô ấy đã không nằm ở đây. Chưa biết chừng hai đứa sẽ cùng nhau học đại học, cùng nhau tốt nghiệp và kết hôn một cách thuận lợi. Có lẽ bây giờ mẹ đã có cháu bế và trở thành bà nội rồi. Mẹ thực sự rất hối hận, Kiến Phong…”
Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Kiến Phong nhắm lại, lạnh lùng ngắt lời bà ta, ‘Đừng nhắc đến quá khứ.”
Vũ Tuyết Như nói đến những lời cảm động, mắt đỏ hoe, mím môi buồn bã: “Được rồi, nếu con nói không nhắc tới nữa thì mẹ cũng không nhắc nữa. Từ nay về sau mẹ không bao giờ xen vào chuyện tình cảm của con nữa. Con thích ai, muốn ở bên ai, mẹ đều sẽ ủng hộ con, chỉ cần con vui vẻ, khỏe mạnh là mẹ hài lòng rồi.”
Hoắc Kiến Phong đưa mắt nhìn bà ta, lạnh giọng nói: “Mẹ rốt cuộc muốn làm gì?”
Đôi mắt sâu trầm tĩnh không chút dao động nhưng dường như đang ẩn chứa điều gì đó.
Vũ Tuyết Như bị ánh mắt đó bắt gặp, trong lòng có một cảm giác xa lạ và sợ hãi một cách khó tả.
Có phải, như lời Hoäc Tuấn Tú nói, chính mình cũng không hiểu gì về con trai của mình sao?
Ý nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu Vũ Tuyết Như liền bị bà ta phủ nhận.
Không, không, bà ta đã tự tay nuôi nấng con trai của mình, nên trên đời này sẽ không có ai hiểu rõ hơn bà ta.
Bà ta trấn tĩnh tâm trí và nói với giọng quan tâm: “Đứa trẻ ngốc này, mẹ có thể làm gì chứ? Mẹ làm gì, chẳng phải đều là vì muốn tốt cho con sao?”
Hừ, lại là muốn tốt cho anhI Hoäc Kiến Phong khóe miệng nhếch lên một vẻ giêu cợt, vẻ kính trọng trong mắt lập tức biến mất.
Vũ Tuyết Như tinh tường ý thức được mình sắp bị đuổi đi, nhanh chóng giải thích: “Được được được, mẹ nói, mẹ nói. Mẹ muốn nói với con rằng nếu cô Tống bình phục lại và con vẫn muốn ở bên cô ấy, mẹ nhất định sẽ ủng hộ hai đứa. Mẹ sẽ tìm cách để bà nội con đồng ý cho con ly hôn với con bé nhà họ Ôn đó. Vốn dĩ, lúc đầu mẹ đồng ý cuộc hôn nhân này cũng chỉ vì muốn xung hỉ cho con.
Con bé nhà họ Ôn đó, cho dù là về ngoại hình lẫn khí chất hay chỉ số IQ, cơ bản đều không xứng với con. Kiến Phong của mẹ là người ưu tú nhất, xứng đáng với điều tốt nhất.”
Vẻ ảm đạm trong mắt Hoắc Kiến Phong càng tăng thêm, giọng điệu lộ ra vẻ không vui: “Con hi vọng đây là lần cuối cùng con nghe thấy mẹ nói về chuyện này. Nếu mẹ thật sự muốn tốt cho con, vậy thì sau này đừng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của con nữa.”