Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 154




Chương 154: Cô Tống tự sát

Ngô Đức Cường vội vàng bước tới ngăn cản: “Cậu ba, bác sĩ khuyên cậu không nên đi. Cô Tống có sự chăm sóc đặc biệt và sự giúp đỡ của bác sĩ. Bác sĩ Lê còn mời chuyên gia khoa thần kinh tới hội chẩn. Điều trị đương nhiên cần một quá trình, cậu tới như Vậy, tâm trạng của cô Tống chắc chăn sẽ bị ảnh hưởng và nó sẽ không giúp ích gì cho bệnh tình của cô ấy! “

Chiếc xe lăn dừng lại.

Ngô Đức Cường thầm thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng nói: “Cậu ba, cậu mấy ngày nay không ăn không ngủ, cả nhà đều lo lắng! Cậu không đi chữa trị như đã hứa, bà cụ đích thân đến xin lỗi thần y, nói rằng gia đình đang có chuyện đột xuất, nên cậu mới không thể đi châm cứu đúng giờ. Lại còn cả cô ba, cô ấy vừa phải đi học, vừa phải lo cho cậu.”

Anh ta dừng lại, rồi bổ sung thêm: “Tôi nghe dì Mẫn nói, không biết cô ba bị làm sao, mà đã bị bỏng chân…”

Hoắc Kiến Phong siết chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường cúi đầu cắn rứt lương tâm: “Thuộc hạ đoán chừng, chắc là bị bỏng hôm cô ba tới.”

Đúng vậy, cái bình đó giữ nhiệt rất tốt, anh đã đích thân thử.

Đôi mắt Hoắc Kiến Phong đột nhiên dịu đi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường: “Giúp tôi thay quần áo rồi bảo nhà bếp dọn đình đang có chuyện đột xuất, nên cậu mới không thể đi châm cứu đúng giờ. Lại còn cả cô ba, cô ấy vừa phải đi học, vừa phải lo cho cậu.”

Anh ta dừng lại, rồi bổ sung thêm: “Tôi nghe dì Mẫn nói, không biết cô ba bị làm sao, mà đã bị bỏng chân…”

Hoắc Kiến Phong siết chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường cúi đầu cắn rứt lương tâm: “Thuộc hạ đoán chừng, chắc là bị bỏng hôm cô ba tới.”

Đúng vậy, cái bình đó giữ nhiệt rất tốt, anh đã đích thân thử.

Đôi mắt Hoắc Kiến Phong đột nhiên dịu đi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường: “Giúp tôi thay quần áo rồi bảo nhà bếp dọn đình đang có chuyện đột xuất, nên cậu mới không thể đi châm cứu đúng giờ. Lại còn cả cô ba, cô ấy vừa phải đi học, vừa phải lo cho cậu.

Anh ta dừng lại, rồi bổ sung thêm: “Tôi nghe dì Mẫn nói, không biết cô ba bị làm sao, mà đã bị bỏng chân…”

Hoắc Kiến Phong siết chặt tay vịn xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Ngô Đức Cường.

Ngô Đức Cường cúi đầu cắn rứt lương tâm: “Thuộc hạ đoán chừng, chắc là bị bỏng hôm cô ba tới.”

Đúng vậy, cái bình đó giữ nhiệt rất tốt, anh đã đích thân thử.

Đôi mắt Hoắc Kiến Phong đột nhiên dịu đi, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường: “Giúp tôi thay quần áo rồi bảo nhà bếp dọn “Phụt”, Ngô Đức Cường không kìm được, khẽ cười thầm thành tiếng.

Anh ta nhận ra rằng mình đã vi phạm các quy tắc và nhanh chóng che miệng, nín cười đến mức cả vai run lên.

Hóa ra, mỗi lần đều 60 điểm của cô ba, là vì như vậy àI Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong bình tĩnh, nhưng khóe miệng lại cong lên một cách khó nhận ra.

Người giúp việc nhanh chóng dọn đồ ăn ra, hai người ngồi xuống dùng bữa.

Ôn Thục Nhi mỉm cười bỏ một miếng cá vào bát của Hoắc Kiến Phong, Hoắc Kiến Phong cũng bỏ một miếng thịt heo kho vào bát của cô…

Nhìn thấy những hành động tự nhiên và hài hòa của họ, Ngô Đức Cường đỏ mặt một cách không thể giải thích được.

Rõ ràng là mới xa nhau có mấy ngày, sao như thể là đã qua mấy năm vậy?

Ăn được nửa bữa, điện thoại của Ngô Đức Cường vang lên.

Anh ta gật đầu xin lỗi với Hoắc Kiến Phong và Ôn Thục Nhi, nhanh chóng cầm điện thoại vào phòng khách rồi mới trả lời.

Nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại, sắc mặt anh ta tái mét, chậm rãi quay đầu nhìn Hoắc Kiến Phong trong phòng ăn: “Cô Tống… đã tự sát rồi.”

Bàn tay Ôn Thục Nhi đang gắp món ăn run lên, cánh gà nướng muối tuyệt hảo rơi xuống đĩa.

Bát đũa trong tay Hoắc Kiến Phong rơi bộp xuống mặt bàn.

Khuôn mặt anh ảm đạm và lạnh lùng đến cực điểm, cả người anh dường như lập tức được bao phủ bởi sự lạnh lẽo, không có bất kỳ khe hở nào.

Anh quay người không nói một lời, điều khiển xe lăn ra ngoài.

Ngô Đức Cường hiểu ra trong giây lát, không dám chậm trễ, lập tức bảo tài xế Hạ Minh lái xe tới.

Ôn Thục Nhi như một người vô hình, ngơ ngác nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi.

Trong lòng, như bị thứ gì đó xé rách một chỗ, gió lạnh thổi vù vù vào.

Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe bên ngoài biến mất, cô mới định thần lại, nhìn trên bàn đầy món ngon, thật lâu mới thở dài: “Thật lãng phí quá đi!”

Cô nhướng mày và thầm cầu xin ông trời.

Xin ông trời hãy phù hộ cho chị Tống mau chóng khỏe lại!

Nếu không, Kiến Phong sẽ lo lắng đến mức không thể ăn uống ngủ nghỉ tử tế, thật sự rất có hại cho thân thểi Điều quan trọng là, mỗi lần đều lãng phí thức ăn như vậy…

Vào buổi chiều.

Ôn Thục Nhi tiếp tục tới phòng tài chính học như đã hẹn.

Cô đang đeo cặp sách và vừa đi qua hành lang thì nghe thấy tiếng hai người nói chuyện trong phòng.

“Bên thần y nói gì?”

Giọng nói có chút từng trải, đó là bà nội.

Ôn Thục Nhi dừng lại trong tiềm thức.

Giọng nói của dì Mẫn vang lên: “Vị thần y tốt bụng đó nói rằng sẽ đợi đến khi cậu ba có thời gian rồi hãng tới. Tuy nhiên, trợ lý Hắc Diệm đã đặc biệt nhấn mạnh rằng việc điều trị đã bắt đầu rồi, nên khuyên chúng ta không nên gián đoạn, ít nhất hãy kiên trì theo liệu trình điều trị. Nếu không có thể ảnh hưởng đến hieju việc điều trị sau này, không loại trừ khả năng kéo dài thời gian điều trị và uống thuốc của cậu ba.”

Bà cụ Hoắc thở dài thườn thượt: “Nếu thật sự đến mức đó, vậy quả thực cũng không còn cách nào khác. Bên cô Tống, mọi việc đã sắp xếp xong chưa?”

“Đã sắp xếp rồi. Tôi đã dặn dò với viện trưởng rồi, họ cũng bảo đảm cô Tống sẽ bình phục và xuất viện trong thời gian sớm nhất.”

Giọng dì Mẫn có chút cảm thán: “Cô Tống này, quả thật là quá phiền phức.”

Bà cụ không trả lời.

Trong phòng nhất thời im lặng.

Ôn Thục Nhi tưởng bọn họ đã nói xong, đang chuẩn bị định đi qua, liền nghe bà cụ nhẹ giọng nói: “Hầy, chẳng qua là do thần y di chuyển không tiện. Nếu không, bất kể tốn kém bao nhiêu, cũng sẽ cố gắng gọi ông ấy về nhà tiếp tục châm cứu cho Kiến Phong.

Như vậy, Kiến Phong cũng có thể sớm khỏe lại.

Dì Mẫn nói: “Chuyện này có thể bàn bạc.

Nghe nói thần y cũng đến bệnh viện châm cứu cho cô Tống. Vậy thì đến nhà tiếp tục châm cứu cho cậu ba cũng không có gì khó lắm đâu nhỉ?”

Bà cụ Hoắc vui mừng: “Được, vậy dì mau liên hệ hỏi trợ lý Hắc Diệm, nhưng cũng đừng làm cho bọn họ khó xử quá.”

“Vâng.”

Nghe thấy động tĩnh của dì Mẫn gọi điện thoại, Ôn Thục Nhi vội vàng lui về phía sau vài bước, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Hắc Diệm.

[Anh Diệm, nếu nhà họ Hoäc muốn mời em đến nhà chữa bệnh, làm phiên anh hãy từ chối một cách thỏa đáng, sau đó hãng đồng ý nhét] Ngay sau đó, điện thoại trong tay cô khẽ rung lên, Ôn Thục Nhi mở ra, là hai chữ của Hắc Diệm: [Đã hiểu].