Chương 145: Ôn Thục Nhi được thả ra
Đôi mắt ấm áp của Hoắc Tuấn Tú lóe lên vẻ áy náy, tiếp đó nói: “Tôi cũng cho rằng như vậy, em dâu không thể là kẻ sát nhân.” Anh †a muốn giúp Ôn Thục Nhi thoát tội, nhưng hiện tại, có vẻ như là hơi khó.
Hoäc Phương Nam nhẹ nhõm nói: “Tuấn Tú, từ trước đến nay con đều ấm áp và bao dung, cả ngày bận rộn chuyện của công ty, không biết được sự lợi hại của cô gái đó như thế nào đâu. Kiến Phong đã hoàn toàn bị cô gái đó tẩy não rồi. Vân Hạo đã nói nhiều lần rồi, lòng tốt của cô ta đều là ngụy tạo, và cô ta là một người phụ nữ độc ác, thâm độc tận xương tủy.” Vũ Tuyết Như khi nghe thấy Hoắc Phương Nam nhắc đến Hoäc Vân Hạo, giãm đạp Ôn Thục Nhị, trong lòng liền cảm thấy rất bức bối.
Nhưng nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ chính là nắm bắt thời cơ để trục xuất Ôn Thục Nhi.
Bà ta âm thầm lườm Hoắc Phương Nam, không chen lời.
Dì Mẫn nhìn mấy người xung quanh, lên tiếng biện hộ: “Sẽ không thể là cô ba được.
Cô ấy có tấm lòng tốt đẹp, chỉ cứu chứ không hại người khác. Hơn nữa hôm nay khi cô ấy trở về, cô ấy liền đến nhà cũ gặp tôi và bà cụ trước. Chúng tôi có thể làm chứng rằng khi cô ấy quay lại, không có gì bất thường cả.” “Dì Mẫn, người xấu sẽ không để lộ ra ngoài là mình xấu đâu, hai người nhìn ra kiểu gì vậy?” Hoắc Nhân Nghĩa lười biếng ngắt lời, “Huống hồ, bà nội còn không nhìn thấy đượ!”
c Tất cả các mũi nhọn và bằng chứng đều nhắm vào Ôn Thục Nhi.
Bà cụ Hoắc vỗ mạnh lên tay vịn ghế sô pha: “Đủ rồi, các ngươi im lặng cho ta.” Bà cụ lạnh giọng quát tháo, đôi mắt xám xịt chuyển sang hướng cảnh sát trưởng Phong: “Cảnh sát trưởng Phong, thuốc độc Tiểu Cao trúng phải, được trộn vào loại thuốc gì vậy?
“Đó là ngộ độc Xyanua. Về phần Cảnh sát trưởng Phong gật đầu với viên cảnh sát bên cạnh, viên cảnh sát này lập tức lấy ảnh ra cho mọi người xem.
Trong lọ thủy tỉnh trong suốt, có cao dính như hồ, màu đen.
Dì Mẫn chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra ngay, ngạc nhiên nói: ‘Không thể nào, lọ cao này không thể có độc.” Sự kinh ngạc xẹt qua mắt cảnh sát trưởng Phong, ông ta lập tức hỏi: “Khi cô ba nhìn thấy lọ cao này, cô ấy cũng nói rằng lọ cao đó không thể có độc. Dì Mẫn, dì có biết nguồn gốc của thứ này không?” Dì Mẫn không trả lời, xoay người ghé vào lỗ tai bà cụ, nhỏ giọng nói: “Bà ơi, là lọ cao Ngũ Chân.” Bà cụ Hoắc chớp chớp mắt, bình thản nói: “Hóa ra là vậy, tôi biết tại sao Thục Nhi có chết cũng không chịu nói ra nguồn gốc của thứ này. Bởi vì, lọ cao Ngũ Chân này là tôi cho Thục Nhi. Con bé lại cho Tiểu Cao. ” “Cái gì?” Mọi người đồng thời kinh ngạc thốt lên.
Hoäc Kiến Phong nhướng mị, trong mắt xẹt qua một vẻ tỉnh tường.
Quả nhiên, cô nhất quyết kín tiếng vì một lý do khác.
Ngô Đức Cường hai mắt nóng rực, trong lòng cảm động.
Cô ba thật tốt, cho dù ở trong hoàn cảnh như vậy, vẫn muốn bảo vệ bà cụ!
“Chẳng lẽ cô ta hạ độc vào trong đó sau khi lấy về?” Hoắc Phương Nam không cam lòng, truy hỏi.
“Không phải, tôi tận mắt chứng kiến cô ba cầm về. Cô ấy bước vào cửa thì thấy Tiểu Cao bị thương nên lập tức bỏ đồ xuống để băng bó vết thương, khi đang băng bó thì thấy Tiểu Cao yếu và ngất xỉu nên cô ba trực tiếp tặng thứ đó cho Tiểu Cao. ” Huy Hoàng với tư cách là người giúp việc của Nam Uyển đã chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng đi theo để làm chứng.
“Vậy ngộ nhỡ là trên đường…
” Hoắc Phương Nam vẫn chưa chịu thua.
“Khụt” Bà cụ Hoắc ho nhẹ một tiếng rồi cắt ngang: “Con cho rằng mẹ già rồi nên hồ đồ sao? Hay là cho rằng Thục Nhi ngốc? Trong trang viên khắp nơi đều có người, lẽ nào con bé không biết sao?” Hoặc Phương Nam nhìn thấy bà cụ tức giận liền gượng gạo ngậm miệng lại.
Những người khác cũng không dám nói những lời vu khống Ôn Thục Nhi.
Bà cụ Hoắc dừng lại một chút, sau đó nói với cảnh sát trưởng Phong: “Trước đây tôi vẫn luôn dùng thứ đó, quả thực là không sao. Nhưng lần này, quả thực đã để ở nhà rất lâu chưa động tới. Các ông cứ việc điều tra, chỗ nào cần chúng tôi phối hợp thì cứ lên tiếng. Nhưng chuyện này chắc chắn không liên quan gì đến Thục Nhi. Bây giờ ông đã biết nguồn gốc của thứ đó, xin ông hãy thả con bé càng sớm càng tốt!”
“Chuyện này là đương nhiên.” Cảnh sát trưởng Phong gật đầu, nhìn viên cảnh sát bên cạnh.
Viên cảnh sát đó hiểu ý, liền gọi điện thông báo thả người.
Hoắc Kiến Phong buông lỏng tay nắm tay vịn xe lăn, sống lưng căng thẳng cũng giãn ra.
Bà cụ Hoắc đột nhiên nói: “Kiến Phong, cháu đi đón Thục Nhi đi. Đã muộn như vậy rồi, con bé còn phải đối mặt với nỗi sợ hãi tận hai lần. Trong lòng chắc chăn vẫn rất bàng hoàng!”
Hoắc Kiến Phong nhướng mắt, trước mắt bất giác hiện lên ánh mắt lúc Ôn Thục Nhi rời đi.
“Vâng, bà nội.” Cục cảnh sát, phòng giam giữ.
Ôn Thục Nhi cuộn mình trên chiếc giường đơn sơ, trong đầu hiện lại cảnh tượng hôm nay giống như một bộ phim…
Tiếng chìa khóa kêu leng keng.
Viên cảnh sát trung niên mở cửa, khách sáo nói: “Cô Ôn Thục Nhi, cô có thể đi rồi.” “Đi?” Ôn Thục Nhi định thần lại, trong mắt nhanh chóng hiện lên một vẻ lo lăng: “Tại sao? Các ông đã phát hiện được cái gì sao?” Viên cảnh sát trung niên đẩy cửa ra rộng hơn và làm động tác mời: “Đã xác định không liên quan gì đến cô, cô có thể về nhà rồi.
Không liên quan gì đến cô, vậy liệu có liên quan đến bà nội không?
Bà nội tuổi đã lớn như vậy rồi, nếu bị đưa đến đây, danh tiếng của nhà họ Hoắc…
Ôn Thục Nhi hỏi theo bản năng: “Các ông tìm được nghi phạm mới chưa?”