Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 134




Chương 134: Kiến Phong có ý gì vậy? Vẻ tức giận trên mặt Hoắc Tuấn Tú nhạt dần, lông mày từ từ giãn ra, giọng điệu kiên định: “Bình tĩnh đi mọi người. Cho dù Kiến Phong chưa xử lý ổn thỏa chuyện này, nhưng cũng chưa đến mức như các người đã nói.

Có điều là có người đang nhằm vào Hoắc Kiến của chúng ta trong bóng tối, Kiến Phong vô tội, nên mới trở thành bia đỡ đạn. Nếu các người đổ dầu vào lửa, sẽ trở thành con tốt, đồng bọn của người khác đấy.” Chủ tịch Lê định thần lại, lạnh lùng hừ một tiếng: “Mọi người mua cổ phiếu của Hoắc Kiến để kiếm tiền. Bây giờ không kiếm được tiền, còn có thể sẽ phải đền tiền. Tôi không quan tâm là trở thành con tốt hay đồng bọn, tôi chỉ muốn tiền thôi!” Ánh mắt tinh tường của Hoắc Nhân Nghĩa xoay chuyển, khuôn mặt chỉ toàn vẻ khinh thường: “Tiền tiền tiền, tôi thấy trong mắt ông chỉ có tiền mà thôi. Hoắc Kiến của chúng tôi, mấy năm nay còn kiếm cho ông ít tiền sao? Mới xảy ra chút chuyện, các người đã muốn qua cầu rút ván ư? Tôi xin nhắc nhở cho mọi người rằng, mọi người làm gì ông trời đều biết hết, nên làm người hoặc làm bất cứ chuyện gì thì đừng tuyệt tình quá.” Anh ta dừng lại và nói thêm: “Hơn nữa, Hoắc Kiến của chúng tôi là doanh nghiệp của gia tộc, doanh nghiệp của gia tộc có hiểu không? Chỉ cần ngày nào Kiến Phong còn là thành viên của nhà họ Hoắc chúng tôi, thì cả đời này cậu ấy đều có cổ phần của nhà họ Hoắc chúng tôi. Các người, là cái thá gì!” Đôi mắt của Hoắc Tuấn Tú chìm xuống, anh ta nhìn thật sâu vào Hoäc Nhân Nghĩa.

Chủ tịch Lê sắc mặt cứng đờ: “Cậu có ý gì vậy, muốn giở trò nanh nọc sao!” Hoäc Nhân Nghĩa nghiêng ngả bất cần đời trên ghế, “Chính là giở trò nanh nọc đấy, ông có thể làm gì tôi?” Không thể nào nói đạo lý được với những người ngang ngược! Chủ tịch Lê giận dữ đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Nhìn đi, mọi người đều nhìn xem, đây là bộ mặt của người nhà họ Hoắc. Xảy ra chuyện, thì chỉ muốn kéo mọi người chịu theo.” “Khiến mọi người tổn thất, tôi ra khỏi công ty với hai bàn tay trắng cũng không sao, nhưng mọi người vẫn sẽ bị tổn thất thôi, cho nên tôi có một cách bù đắp tốt hơn.” Hoäc Kiến Phong đột nhiên lên tiếng, giọng nói khàn khàn mang theo nụ cười, chỉ là nụ cười đó lại lạnh lùng: “Các người ai không muốn ngồi chung thuyền với nhà họ Hoäc chúng tôi, có thể lập tức bán cổ phần trong tay mình. Tôi sẵn lòng mua lại với giá gấp ba lần giá cổ phiếu cao nhất trong lịch sử của Hoắc Kiến.” “Cái gì? Giá cao nhất? Gấp ba lần!” Chủ tịch Lê sửng sốt.

Các cổ đông cũng nhìn nhau và không thể tin được.

Hoắc Tuấn Tú và Hoắc Nhân Nghĩa nhìn nhau, hoàn toàn không biết Hoắc Kiến Phong đang làm gì.

Nhưng bọn họ hiểu ngầm nên không lên tiếng, yên lặng chờ các cổ đông quyết định.

Mọi người nhanh chóng thấp giọng thảo luận một hồi, đồng thời đưa ra kết luận: không tin! Chủ tịch Lê hai tay chống lên mặt bàn, ánh mắt nham hiểm nhìn Hoắc Kiến Phong: “Cậu ba, nói miệng không thì ai mà không nói được, có giỏi thì cậu hãy lấy tiền thật ra đây.” Ông ta đứng lên, từ trên cao nhìn xuống.

Hoắc Kiến Phong ngồi, lạnh lùng giương mắt lên, rõ ràng vẻ mặt anh không hề thay đổi, nhưng một cảm giác áp chế vô hình lại tản ra trong không gian, mang theo uy lực của kẻ mạnh.

Anh nhìn chăm chú vào mắt chủ tịch Lê, lời nói sắc bén: “Chỉ cần ông nói bán, tôi sẽ lập tức cho bộ phận pháp lý thảo hợp đồng, chúng ta ký ngay tại chỗ để chứng thực.” Đồng tử của chủ tịch Lê đột nhiên thu lại, thân thể mềm nhũn trong vô thức.

Ông ta muốn thu lại khoản lỗ, nhưng khó khăn lắm mới lên được thuyền lớn của nhà họ Hoäc, đặc biệt Hoắc Kiến Phong không phải kẻ ngốc, cậu ta dám mua lại cổ phiếu với giá gấp ba lần giá cao nhất, vậy có phải là Hoắc Kiến có kế hoạch lớn gì đó không thể tiết lộ cho người khác biết không? Nói không chừng giá cổ phiếu sẽ còn cao hơn…

Các cổ đông nhìn thấy Hoắc Kiến Phong kiện quyết như vậy, cũng giống như chủ tịch Lê, đều âm thâm suy tính.

Hoäc Tuấn Tú yên lặng giữ lấy xe lăn của Hoäc Kiến Phong, thấp giọng thuyết phục: “Kiến Phong, anh biết em đang tức giận, nhưng đây không phải là một khoản nhỏ, tuyệt đối đừng hấp tấp.” “Cái gì mà không phải là một khoản nhỏ, là hoàn toàn không có nhiều tiền như vậy!” Hoắc Nhân Nghĩa nói, từ trước tới giờ anh ta vẫn luôn thẳng thắn.

Anh ta trừng mắt nhìn Hoắc Kiến Phong, ánh mắt lo lắng và căng thẳng: “Các dự án của công ty đều đã đi vào hoạt động, đâu có nhiều vốn lưu động để cho em mua cổ phần như vậy. Dù cổ phần của tất cả những người ở đây cộng lại cũng không nhiều bằng nhà họ Hoắc chúng ta, nhưng giá trị thị trường hiện tại đã hơn bốn nghìn tỷ, chưa kể em còn trả giá gấp ba lần giá cao nhất. Lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?” Hoắc Kiến Phong nhìn anh ta bằng ánh mắt trấn an hiếm thấy: “Yên tâm, nếu em đã dám nói như vậy, thì đã chuẩn bị kỹ càng.

Hơn nữa, em sẽ không tiêu một xu của gia đình mình.” Hoắc Nhân Nghĩa khóe miệng hơi giật giật, vẻ mặt đầy vẻ khó tin: “Không tiêu một xu của gia đình? Vậy em lấy đâu ra tiền?” Vốn dĩ anh ta định hỏi là đi trộm đi cướp sao? Nhưng ở trước mặt mọi người, anh ta chỉ nghĩ vậy, chứ không có nói ra.

Đôi mắt đào hoa dài và hẹp của Hoắc Tuấn Tú khẽ nheo lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua các cổ đông.

Đột nhiên, chủ tịch Vượng đứng lên nói: “Nếu cậu ba tự tin như vậy, vậy tôi sẽ cầm tiền rời đi, thử trước cho mọi người xem. Suy cho cùng, tiền vẫn chỉ có để vào túi của mình, thì mới có thể coi là của mình được.” “Đúng vậy, lời của chủ tịch Vượng có lý.” Chủ tịch Trường ngồi ở phía cuối của chiếc bàn dài đứng dậy theo: “Chút cổ phần đó của tôi vốn đã ít, nên cũng cảm ơn sự hào phóng của cậu ba trước nhé.” “Tôi cũng đồng ý.” “Tôi cũng đồng ý.”