Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 131




Chương 131: Bởi vì cô ta là tình địch của em đấy! Ôn Thục Nhi tháo kính râm và khẩu trang xuống, hít một hơi thật sâu mới bắt đầu đối chiếu với bệnh án để kiểm tra cho Tống Phi Phi.

“Quả thực giống hệt kết quả kiểm tra của Tây Y. Cơ thể không có vấn đề gì lớn, nhưng mạch lại có vẻ như bị ứ lại, chắc nguyên nhân là do cục máu đông trong não.” Ôn Thục Nhi lấy ra dải kim châm cứu trong khi giao tiếp với Hắc Diệm.

Cô đứng trên đầu giường Tống Phi Phi với vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ tập trung.

Bàn tay lấy chiếc kim bạc có vẻ nghiêm túc hơn bình thường.

Hắc Diệm cau mày: “Rất nghiêm trọng sao?” Ôn Thục Nhi nhẹ lắc đầu: “Không hề, chỉ là tắc nghẽn thông thường.” “Nhưng trông bộ dạng của em, nhìn có vẻ hơi lo lắng?” Hắc Diệm quan tâm hỏi.

Ôn Thục Nhi cười khổ: “Đúng vậy, cũng có một chút, nhưng em không biết là tại sao.

Trước đây em chưa từng như vậy.’ Bởi vì cô ta là tình địch của em đấy! Hắc Diệm đã nhìn thấu, nhưng không nói toạc ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Hay là, để anh làm cho?” “Không, em sẽ tự mình làm. Được người khác giao phó thì phải tự mình hoàn thành chứ!” Ôn Thục Nhi nhếch miệng cười, hít sâu một hơi, cầm chiếc kim bạc trong tay, chậm rãi xuyên qua da đầu Tống Phi Phi.

Khi kim đâm vào, cơ thể căng cứng của cô bắt đầu giãn ra, và cả người cô dường như đã hồi phục lại trạng thái.

Hắc Diệm thở dài, yên tâm.

Không hổ danh là thiếu nữ thiên tài được ông trời ưu ái, có thể duy trì trình độ chuyên nghiệp khi đối mặt với bất kỳ ai.

Một giờ sau, Hắc Diệm đỡ vị thần y và run rẩy bước ra khỏi phòng khám.

Nhân viên y tế túc trực ở cửa lập tức tiến lên nghênh đón.

“Trợ lý Hắc, thế nào rồi?” Bác sĩ Lê dẫn đầu lên tiếng.

Hắc Diệm giơ tay lên trấn an, giọng nói không cao không thấp: “Quá trình châm cứu diễn ra rất suôn sẻ, phản ứng trong tiềm thức của cô Tống cũng rất bình thường. Tôi tin rằng cô ấy sẽ sớm tỉnh lại. Chỉ cần mọi người chăm sóc tốt là được.” “Tốt quá rồi. Với sự giúp đỡ của thần y, chắc chắn sẽ hiệu quả gấp bội phần.” Bác sĩ Lê thở ra một hơi, và các nhân viên y tế khác cũng để lộ vẻ mặt thoải mái theo.

Hắc Diệm lễ phép mỉm cười: “Những điều cần chú ý sau khi châm cứu, chắc là mọi người đều rất rõ. Bởi vì châm cứu chỗ bị thương ở trên đầu, nên tôi sẽ dặn dò thêm vài câu. Trước mắt tạm thời không nên di chuyển bệnh nhân. Nếu cần kiểm tra lại hay gì đó, đề nghị lựa chọn dùng máy móc thiết bị đặt bên cạnh giường. Ngoài ra, nếu bệnh nhân tỉnh dậy, hãy nhớ kỹ đừng kích thích cô “Vâng vâng, tôi hiểu rồi.” Bác sĩ Lê liên tục đáp lại và kính cẩn nói: “Tôi tiễn anh và vị thần y ra ngoài nhé? “Không cần đâu. Anh vẫn nên đi chăm sóc bệnh nhân đi.” Hắc Diệm lịch sự từ chối, khẽ gật đầu về phía đám đông rồi đỡ vị thần y từ từ rời đi.

Cửa thang máy đóng lại, cửa bên cạnh phòng bệnh của Tống Phi Phi “cạch” một tiếng mở ra.

Ngô Đức Cường đẩy Hoắc Kiến Phong bước ra ngoài.

“Bác sĩ Lê, thế nào rồi?” Hoắc Kiến Phong trực tiếp lên tiếng, giọng điệu có chút sốt sắng.

Bác sĩ Lê mỉm cười nhẹ nhõm: “Anh có thể mời được thần y đích thân ra tay, tất nhiên không có vấn đề gì. Đồng nghiệp trong khoa X quang sẽ quét lại não của cô Tống, khi có phim X quang sẽ thấy được tình trạng cụ thể của việc phân tán chỗ tụ máu. Anh yên tâm, theo kinh nghiệm của chúng tôi, tin rằng cô Tống sẽ sớm tỉnh lại.” Bàn tay nắm lấy tay vịn xe lăn của Hoắc Kiến Phong thả lỏng.

Ngô Đức Cường cũng thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói: “Cô Tống đã ngủ bốn ngày rồi, cũng đã đến lúc phải tỉnh lại rồi.” Nhà xe bệnh viện.

Hàng ghế phía sau chiếc xe thương vụ màu đen, Ôn Thục Nhi tháo tóc giả cùng kính râm xuống, ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển.

Hai bộ quần áo bên trong và bên ngoài, cộng thêm đồ hóa trang nặng nề đến nghẹt thở, làm việc với dây thần kinh căng thẳng trong thời gian dài như vậy, thể lực của cô có chút hao hụt.

Hắc Diệm bật điều hòa phía trước để làm mát trong xe, sau đó lấy nước khoáng đưa cho cô: “Uống chút nước rồi nghỉ ngơi một chút.” Ôn Thục Nhi cũng không khách sáo, mở nắp chai nước uống hết nửa chai.

Ợ- Cô ợ lên một tiếng, mãn nguyện hài lòng nhắm mắt lại: “Cảm ơn anh Hắc Diệm, em cảm giác mình như được sống lại vậy”.

Hắc Diệm nhìn cô qua kính chiếu hậu, thương xót lại bất lực lắc lắc đầu: “Em ấy, đúng là tự làm khổ mình.” Nếu để anh ta làm, thì cô đâu đến nỗi phải mệt mỏi như vậy? Chỉ vì một câu nói của Hoắc Kiến Phong, mà cô không chịu nhờ người khác làm.

Hắc Diệm thở dài, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nghi hoặc hỏi: “Thục Nhi, nếu như vừa rồi anh không nhìn nhầm, có phải là em đã châm thêm một kim đúng không?” Ôn Thục Nhi dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, anh không nhìn nhầm đâu, em đã châm thêm một kim.” Hắc Diệm thắc mắc: “Tại sao? Trước đây anh cũng đã thấy em châm cứu cho bệnh nhân bất tỉnh, nhưng chưa bao giờ thấy em động vào huyệt đạo đó?” Ôn Thục Nhi mở mắt ra, trong đôi mắt long lanh hiện ra vẻ sáng suốt: “Vốn dĩ không cần thiết, nhưng em muốn chị ấy sớm tỉnh lại, cho nên đã châm thêm một kim. Huyệt đạo đó là huyệt phụ trợ ít khi dùng tới, có thể đẩy nhanh sự khuếch tán và hấp thu tụ huyết. Bình thường không dùng tới, là vì cảm thấy không cần thiết. Suy cho cùng, cơ thể có một quá trình tự phục hồi.”