Chương 130: Thần Y Cao Đức Trọng tới bệnh viện Ôn Thục Nhi cười nhẹ, giọng điệu thoải mái: “Anh Hắc Diệm, theo em, chị ấy chỉ là một bệnh nhân. Bây giờ Kiến Phong đã lên tiếng, nên em sẽ đi.” Chữa bệnh cho chị Tống, cũng bằng với chữa bệnh cho Kiến Phong, một công đôi việc, dù thế nào cũng là chuyện tốt.
Mặc dù trong lòng có chút nghẹn ngào khác lạ nhưng cũng không sao cả.
Hắc Diệm không khỏi thở dài: “Lương y như từ mẫu, Thục Nhi, em quả là một bác sĩ tốt” “Hì hì” Ôn Thục Nhi cười gượng gạo: “Sáng mai chúng ta tới đó là được, nhưng phiền anh nói với bọn họ, em không muốn nhìn thấy người nhà hay bạn bè của bệnh nhân trong phòng bệnh, cho dù là túc trực ở cửa cũng không được.” “Đã hiểu” Hắc Diệm gật đầu.
Càng thận trọng, mới càng có thể giữ được bí mật về danh tính của cô.
“Ừm ừm. Vậy thì phải làm phiền anh rồi, anh Hắc Diệm” Cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Ôn Thục Nhi dần tắt.
Như vậy, Kiến Phong có thể về nhà và nghỉ ngơi thoải mái, phải không? Tại bệnh viện, Ngô Đức Cường nhận được cuộc gọi từ Hắc Diệm, và anh ta ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cũng báo cáo với Hoắc Kiến Phong yêu cầu của vị thần y.
Tránh? Đôi mắt của Hoắc Kiến Phong trầm xuống: “Cũng không phải là chưa từng gặp mặt, tại sao phải tránh đi?” Ngô Đức Cường nhún vai: “Thuộc hạ không biết. Nhưng vị thần y tính tình quái gở, ăn nói làm việc trước giờ đều không theo lẽ thường, nếu ông ta đã yêu cầu như vậy, chúng ta chỉ cần thực hiện thôi, không phải là được sao?” Hoäc Kiến Phong khẽ gật đầu: “Được.
Ông ta nói tránh thì tránh vậy.” Ngô Đức Cường trong lòng vui mừng khôn xiết, đề nghị: “Cậu ba, vậy thuộc hạ đưa cậu về nghỉ ngơi nhé? Đợi đến ngày mai thần y châm cứu xong cho cô Tống, thì chúng ta hãng quay lại?” Vừa nói, hai tay anh ta đã rục rịch, bắt đầu thu dọn bình giữ nhiệt trước cửa kính phòng bệnh.
Ánh mắt Hoäc Kiến Phong lạnh lùng quét qua, lên tiếng, không cho phép phản kháng: “Chờ đã, đợi đến khi cô ấy tỉnh lại rồi tính tiếp.” Ngô Đức Cường ngẩn người cầm bình giữ nhiệt, lo lắng nói: “Vậy sao có thể được?” “Cậu ba, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, sức khỏe cậu vốn đã yếu, sao có thể không ăn, không uống, không ngủ suốt ba ngày được? Bác sĩ Lê nói cô Tống không nguy hiểm đến tính mạng, thần y đồng ý đến, có nhiều người đồng tâm hiệp lực chăm sóc như vậy, cô Tống nhất định sẽ ổn thôi.” Ngô Đức Cường thuyết phục hết mức: “Cậu ba, thuộc hạ biết cậu lo lắng cho cô Tống, nhưng cậu cũng phải chăm sóc sức khỏe của mình!” Hoắc Kiến Phong không nói gì, đôi mắt nhìn vào bình giữ nhiệt trong tay anh ta, đột nhiên duỗi tay ra.
Ngô Đức Cường hiểu ra trong giây lát, mở nắp bình và đưa tới.
Nước ấm làm ẩm môi và cổ họng, và cơ thể ngay lập tức có cảm giác thoải mái.
Hoäc Kiến Phong nhìn bình giữ nhiệt, ánh mắt bỗng trở nên kinh ngạc.
Bình nước này đã để lâu nhưng vẫn còn ấm nóng.
Nhưng hôm đó, cô ấy lại nói rằng nước cô ấy lấy vào buổi sáng nên đã không còn nóng nữa! “Chân cô ấy, có bị sao không?” Một câu nói không đầu không đuôi, Ngô Đức Cường ngây ra một lúc mới phản ứng kịp. “Cô ấy” là ám chỉ Ôn Thục Nhi, nhanh chóng nói: “Không sao đâu. Tôi tiễn cô ba đến cửa bệnh viện, nhưng không thấy có gì khác thường.” Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong hơi buông lỏng: “Cô ấy trực tiếp trở về Nam Uyển sao?” Ngô Đức Cường lắc đầu: “Không. Buổi tối, cô ba đã trở về phòng khám của ông bà ngoại giúp. E rằng bây giờ đang ở trường học.
Nhìn thấy đôi môi nứt nẻ của người đàn ông đã lấy lại độ ẩm, Ngô Đức Cường thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bóc một viên cửu trùng đưa tới: “Cô ba nói là thần y đưa cho, rất tốt cho cơ thể của cậu.” Hoäc Kiến Phong nhíu mày khi nhìn vào thứ đen sì sì này.
Chần chừ mãi vẫn cầm lên cho vào miệng.
Mùi thơm giòn của mè đen quyện với hương thơm nhẹ của dược liệu, ngọt dịu nhưng không ngấy, cho vào miệng đã tan chảy.
Quả nhiên như cô nói, không hề khó uống chút nào.
Hoäc Kiến Phong vừa uống thuốc, vừa nhìn chiếc bình giữ nhiệt hoạt hình trong tay, một vẻ ấm áp hiếm thấy xẹt qua đôi mắt lạnh lùng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vị thần y già Cao Đức Trọng với mái tóc bạc trắng từ từ tiến vào phòng bệnh ICU nơi Tống Phi Phi đang ở với sự giúp đỡ của trợ lý Hắc Diệm.
Bác sĩ Lê cùng các nhân viên y tế đứng một cách kính cẩn, giới thiệu tình hình của Tống Phi Phi: “Các dấu hiệu thể chất của cô Tống rất bình thường. Chúng tôi nghi ngờ rằng cô ấy không tỉnh dậy được là vì tụ máu trong não đã chèn ép dây thần kinh. Hy vọng thần y có thể giúp châm cứu, để giúp xua tan cục máu đông trong não của cô ấy.” Hắc Diệm lễ phép gật đầu: “Hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ chuyển những lời này cho thần y, thần y sẽ khám bệnh lại cho cô Tống theo phương pháp Đông Y. Bây giờ, phiên mọi người đi ra ngoài trước. Khi thần y chữa bệnh, không quen với sự có mặt của người ngoài.” Cao Đức Trọng nổi tiếng trong giới Đông Y, và tính khí lập dị của ông ta cũng được nhiều người biết đến.
Bác sĩ Lê nhanh chóng đồng ý và đưa mọi người ra ngoài.
Hắc Diệm đưa họ đến cửa, tự khóa cửa và hạ rèm xuống.
Anh ta kiểm tra lại căn phòng và xác nhận rằng không có camera giám sát nào, mới nói với Ôn Thục Nhi, “Không có vấn đề gì TỒI.
“Tốt quá rồi. Cảm ơn Anh Hắc Diệm, đã vất vả cho anh rồi.”