Chương 128: Ôn Thục Nhi ra mặt thanh minh Cao Bác mắt chữ O, mồm chữ A.
Trên đời này làm sao lại có thể có một người bình tĩnh như vậy, không màng đến những tin đồn thất thiệt về chính mình? Ông ta nhìn Ngô Đức Cường cầu cứu: “Trợ lý Cường, ý của cậu ba là, là gì vậy?” Lúc này, sự chú ý của Ngô Đức Cường hoàn toàn bị thu hút bởi video hot search vừa đăng.
Nhân vật nữ chính trong video là Ôn Thục Nhi.
Trong video, cô buộc tóc đuôi ngựa và đeo kính gọng đen như thường lệ.
Cô ngồi ngay ngắn trước ống kính và nghiêm nghị nói: “Xin chào mọi người, tôi là Ôn Thục Nhị, là vợ của Hoắc Kiến Phong. Tôi trịnh trọng tuyên bố ở đây, hy vọng mọi người đừng bàn tàn xằng bậy về mối quan hệ giữa tôi, Kiến Phong và chị Tống.” “Tôi và Kiến Phong mới kết hôn, và chúng tôi có một mối quan hệ bền vững, còn chị Tống và Kiến Phong chỉ là bạn cũ. Chị Tống vừa từ nước ngoài trở về đã gặp tai nạn như vậy. Chị ấy không có người thân nào bên cạnh. Kiến Phong ở bệnh viện chăm sóc, chỉ là muốn làm tròn bổn phận bạn bè. Trên thực tế, điều này cũng chứng minh rằng, Kiến Phong nhà chúng tôi là một người trọng tình trọng nghĩa…” Vẻ mặt của cô rất nghiêm túc, nhưng khi cô nói “Kiến Phong nhà chúng tôi”, khóe miệng lại cong lên cười trong vô thức.
Nụ cười tự nhiên đó, mặc dù rất nhanh và chỉ là cười mỉm, nhưng lại khiến người xem trên màn ảnh cảm thấy ngọt ngào.
Trong lòng Ngô Đức Cường như sắp tan chảy.
Quả nhiên, trên thế giới này, người thương cậu ba nhất, chính là cô ba.
Có video này, chắc là cư dân mạng sẽ dừng lại rồi nhỉ? Nghĩ vậy, Ngô Đức Cường nhanh chóng bấm vào bình luận bên dưới.
Tuy nhiên, các bình luận không hề đổ dồn về một phía mà phân cực rất rõ ràng.
Anh A: [Đây là niềm tin mãnh liệt đến mức nào? Đây là tình cảm mãnh liệt đến mức nào? Trời ơi, vậy mà tôi đã động lòng rồi, tôi lại tin vào tình yêu rồi! ] Cô B: [Tôi tin tưởng lời của cô ba, đây không phải là lần đầu tiên tôi trông thấy cô ba bảo vệ cho cậu ba rồi. Bọn họ tuyệt đối là chân ái! Cặp đôi Nhi Phong, thật đẹp đôi!] Anh C: [Chân ái cái con khỉ! Đúng là đồ cố chấp! Sắp thành chúa tể của những chiếc sừng rồi, mà còn cố chấp bảo vệ cho anh ta!] Cô D: [Quả nhiên, kẻ cặn bã không chỉ phải bản thân anh ta cặn bã, chủ yếu là do người vợ quá ngu ngốc! Lại còn đăng bài lên thanh minh nữa? Có giỏi thì gọi Kiến Phong nhà các người lên để làm rõ cùng nhau đi! ] Hai cái người bên dưới, vừa nhìn đã biết không phải loại tốt đẹp gì! Ngô Đức Cường giận dữ tắt phần bình luận.
Sau khi nguôi ngoai cảm xúc, anh ta đưa điện thoại cho Hoắc Kiến Phong: “Cậu ba, cô ba đã được lên mục hot search. Cô ấy đăng video, còn đích thân xuất hiện trong video để nói rõ mối quan hệ của cậu và cô Tống.” Ánh mắt của Hoắc Kiến Phong chậm rãi quay lại, tối tăm, không chút gợn sóng.
Ngô Đức Cường vội vàng nhấn nút phát video.
Trên hành lang vắng vẻ, giọng nói trong trẻo của cô gái lập tức vang lên.
Sự kiệt sức trong mắt người đàn ông, trong khoảnh khắc nhìn thấy cô gái, đã lóe lên ánh sáng.
Nhưng nó chỉ vụt sáng rồi biến mất không dấu vết.
Ngô Đức Cường sợ Hoắc Kiến Phong nhìn thấy bình luận, video vừa phát xong liền thu điện thoại lại: “Cậu ba, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hay là cùng cô ba đính chính lại nhé?” Lời nói của cư dân mạng quá ác độc, anh ta hy vọng cậu ba có thể cùng với cô ba, làm cho bọn họ mất mặt.
Đôi mắt của người đàn ông bình tĩnh và sắc bén.
Im lặng một lúc, anh lạnh lùng nói: “Nói với cô ấy, đừng quan tâm đến những chuyện này nữa.” “Hả?” Ngô Đức Cường giật mình, suýt nữa không tin vào tai mình.
Cô ba làm nhiều chuyện như vậy, còn không ngại tự lấy mình làm tấm bia, vậy mà chỉ đổi lại được một câu nói như vậy của cậu ba? Tuy nhiên, cậu ba nói như vậy, chắc chắn cũng phải có lý do của cậu ấy nhỉ Ngô Đức Cường không dám chất vấn, chỉ thuận theo: “Vâng.” Cao Bác bị ngó lơ sang một bên, nghe giọng nói trong video và cuộc nói chuyện giữa chủ nhân và thuộc hạ, chớp chớp mắt, vội vàng ân cần nói: “Cậu ba, cậu xem cậu cũng không muốn để cô ba tham gia vào chuyện này, vậy thì bên phía tôi, có phải là cũng nên cầu xin cậu nương tay và tha cho tôi không?” Lông mày của người đàn ông cau lại, và khuôn mặt anh lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Ngô Đức Cường nhanh chóng ho khan một tiếng, măng: “Tổng giám đốc Cao, ông có thân phận gì mà dám so sánh mình với cô ba của chúng tôi? Hơn nữa, lần trước cậu ba của chúng tôi đã nói xử lý Weibo như thế nào là việc của ông. Đừng làm phiền đến cậu ba của chúng tôi. Ông bị điếc hay già rồi nên trí nhớ không tốt vậy?” “Vâng vâng vâng, tôi không biết ăn nói, là tôi đã đi quá giới hạn rồi.” Cao Bác khom người, run lẩy bẩy: “Nhưng tôi sợ lắm! Cậu ba, cậu là người có tấm lòng độ lượng…” “Cút!” Khuôn mặt của người đàn ông trầm xuống, giọng điệu lạnh như băng.
Cơ thể của Cao Bác cứng lại, nuốt lại lời định nói trong giây lát.
Người đàn ông thậm chí không thèm nhìn ông ta, nhưng ông ta đã toát mồ hôi hột.
Ông ta run rẩy nhìn Ngô Đức Cường một cách đáng thương, muốn hỏi nhưng không dám hỏi.
Ngô Đức Cường lắc đầu bất lực, thấp giọng nói: “Bảo ông cút còn không cút sao, hay là muốn chờ Weibo bị đóng máy chủ?”