Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 125




Chương 125: Cháu và cô

Tống chỉ là bạn cũ Hoäc Kiến Phong chưa kịp trả lời thì bà cụ Hoäc đã nói tiếp: “Sở dĩ cháu dám ngang nhiên, không quan tâm đến gì hết mà túc trực ở đây như vậy, chẳng qua là vì cháu đã biết rõ tính tình Thục Nhi đơn thuần, sẽ không bận tâm. Nhưng cháu là chồng của con bé, cháu nghĩ làm như thế này, có công bằng với con bé không?” Hoắc Kiến Phong im lặng, giữa đôi lông mày tuấn tú có sự do dự.

Bà cụ Hoắc ban đầu cũng không mong đợi anh sẽ trả lời, lại tự đáp: “Nghe tin chân cháu có khả năng sẽ hồi phục, cháu có biết Thục Nhi vui thế nào không? Khi cháu túc trực bên cạnh người phụ nữ khác, con bé đã thức dậy vào nửa đêm để đi hứng sương về sắc thuốc cho cháu. Đó thực sự là đi hứng từng giọt từng giọt một đấy! Chân con bé đầy vết thương do cành gai cắt, nhưng con bé không an tâm khi giao những việc này cho người giúp việc. Cho nên con bé luôn cố gắng hết sức để làm những chuyện liên quan tới cháu. Kiến Phong, cô gái tốt như vậy, cháu thật sự nỡ lòng làm con bé tổn thương sao?” Cùng với lời nói của bà cụ, trước mắt Hoắc Kiến Phong hiện ra cảnh cô đội sương trong đêm, đi xuyên qua những khóm hoa; hiên ra cạnh cô thận trọng từng tí một, đặt tất cả số thuốc vào trong két sắt còn nhẹ nhàng làm phẳng các nếp nhăn phía trên……

“Kiến Phong, bà nội không nhất thiết ép cháu chọn Thục Nhi, chỉ mong cháu có thể suy nghĩ thấu đáo. Nếu cháu quyết định ở bên cô Tống và ly hôn với Thục Nhi sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bà cũng không phản đối.

Nhưng cháu phải hành động dứt khoát hơn một chút, đừng để Thục Nhi phải chịu đau khổ hơn nữa. Đứa trẻ đó đã phải chịu đựng quá nhiều khổ cực rồi.” Hoắc Kiến Phong nhíu mày, nghiêng đầu liếc nhìn phòng bệnh: “Bà nội, cháu và cô Tống chỉ là bạn cũ.” Khi anh thu hồi ánh mắt, giọng điệu chìm xuống: “Trước đây cháu không nghĩ đến chuyện kết hôn với cô ấy, hiện tại không nghĩ tới, và sau này cũng sẽ không nghĩ tới. Đừng lo lắng, dù thế nào, cháu cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Thục Nhi và không làm tổn thương cô ấy.” Mặc dù bà cụ Hoắc không nhìn thấy, nhưng bà cảm nhận được động tác tinh tế của Hoắc Kiến Phong.

Thăng bé này, từ trước tới giờ đều rất kín đáo trong chuyện tình cảm, nhất là sau khi bị bệnh.

Nhưng chỉ cần là lời thằng bế nói ra, thì sẽ không bao giờ hối hận.

Bà cụ Hoắc thầm thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, vậy cháu nhất định phải rõ nhớ lời cháu nói. Nếu sau này có một ngày cháu không cần Thục Nhị, bà nội sẽ nhận con bé làm cháu gái nuôi. Con bé cũng sẽ trở thành một phần tử của nhà họ Hoắc, tuyệt đối sẽ không bao giờ bị đối xử tệ bạc.” Ngô Đức Cường tuy đứng xa nhưng vẫn có thể nghe rõ.

Nghe đến đây, trong lòng bỗng sửng sốt.

Điều này không phải là ứng với những câu chuyện trên mạng, người yêu nhau đến cuối cùng sẽ trở thành anh em sao? Cậu ba, xin cậu hãy bình tĩnh, tuyệt đối đừng đồng ý đấy! Anh ta vừa lẩm bẩm xong, liền nghe thấy Hoắc Kiến Phong lãnh đạm nói: “Được.” Hầy, điều này thực sự là không thể chấp nhận được mài Nghe giọng điệu của Hoắc Kiến Phong, bà cụ Hoắc cũng biết nếu người trong phòng bệnh không tỉnh dậy thì thằng cháu này của mình sẽ không trở về nhà.

Nhưng từ trước tới giờ bà vẫn luôn là một bà cụ độ lượng, sau khi đã nói xong lời cần nói, liền ngước mắt vào khoảng không và gọi: “Dì Mãn.” “Đây, tới rồi.” Dì Mẫn vội vàng đi tới, đỡ bà cụ: “Bà ơi, chúng ta về nhà sao?” “Ừm, về nhà!” Bà cụ Hoắc đáp một tiếng, trong giọng nói già nua để lộ sự mệt mỏi.

Dì Mẫn liếc nhìn Hoắc Kiến Phong.

Hoäc Kiến Phong ngồi trên xe lăn, theo động tác của bà cụ mà xoay người, giọng điệu bình tĩnh như cũ: “Bà nội đi cẩn thận nhé.

Dì Mẫn trong lòng thở dài.

Dì tưởng rằng bà cụ sẽ đích thân ra mặt, đưa cậu ba trở về …

Hầy, thật không ngờ, chuyến đi này cũng chỉ tốn công vô ích.

Phía sau cầu thang an toàn, một đôi mắt lén lút nhìn cảnh này, khẽ bấm điện thoại: “Tuy rằng không nghe được bọn họ đã nói cái gì, nhưng bà cụ đã rời đi rồi, cậu ba vẫn còn ở đó, chắc chắn là không thuyết phục được.” Ngô Đức Cường đã lường trước về sự kiên quyết của Hoắc Kiến Phong đối với Tống Phi Phi, nhưng không ngờ rằng anh thậm chí còn không nể mặt bà cụ.

Nhưng là một thuộc hạ biết thân biết phận, anh ta không được nghỉ ngờ, chỉ có thể phục tùng.

Anh ta đẩy Hoắc Kiến Phong về lại phía trước cửa kính, để anh tiếp tục nhìn người trong phòng bệnh, trong chốc lát, anh ta mới ngập ngừng đề nghị: “Cậu ba, tôi từng thấy trên TV có cảnh dùng kim vàng đâm vào huyệt, có thể giúp bệnh nhân hôn mê tỉnh lại.

Hay là chúng ta mời thần y tới khám cho cô Tống?” Anh ta không hề, cũng không dám nhắc đến Ôn Thục Nhi.

Hoắc Kiến Phong nhìn người trên giường bệnh, ánh mắt sâu xa, giọng điệu lãnh đạm: “Không cần. Nếu cô ấy muốn, cô ấy tự nhiên sẽ tỉnh lại.” Ngô Đức Cường sững sờ.

Đây là có ý gì vậy? Có nghĩa là bản thân cô Tống bây giờ cũng không muốn tỉnh lại? Hừ, chắc chắn là vậy! Quả nhiên là loại giả tạo! Nhưng, cậu ba, nếu cậu rõ ràng đã biết mọi thứ, tại sao còn phải đợi nữa chứ? Căn phòng phía sau phòng khám.

Ôn Thục Nhi nhận được cuộc gọi từ Lê Việt Bách ngay sau khi cô rửa ráy sơ qua.

“Đại ca, vô cùng cấp bách, một mình tôi không xử lý được.”