Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 122




Chương 122: Weibo lại dậy sóng

Ôn Thục Nhi híp mắt một cách thoải mái, bắt đầu nịnh bợ: “Thuốc của ông ngoại quả thực là tốt nhất trên đời. Chút vết thương nhỏ này của cháu, mà cũng được Tiêu đại hiệp tặng thuốc. Đúng thật là có phúc ba đời mài” “Được rồi, đừng đùa nữa, anh giúp em xách đồ ra phòng sau nhé!” Vương Thiên Hạo thu dọn thuốc, đỡ Ôn Thục Nhi đứng dậy, tiện tay cầm cặp sách của cô lên.

“Được thôi, cám ơn anh Thiên Hạo.” Ôn Thục Nhi cười hì hì đáp một tiếng, chống lên cánh tay Vương Thiên Hạo, nhảy lò cò sang phòng sau.

Tránh khỏi chỗ ông bà Tiêu, nụ cười trên mặt cô lập tức trở nên ảm đạm.

Nhấc mắt bắt gặp ánh mắt quan tâm của Vương Thiên Hạo, cô lập tức cố gượng ra một nụ cười: “Anh Thiên Hạo, anh đang nhìn em làm gì vậy? Trên mặt em có vết bẩn sao?” “Được rồi, đừng diễn trước mặt anh nữa” Vương Thiên Hạo đỡ cô ngồi xuống, trong giọng điệu dịu dàng có sự thương xót.

Ôn Thục Nhi ngây ra.

Không cần giải thích, Vương Thiên Hạo trực tiếp lấy điện thoại ra, bấm vào tiêu đề hot trên Weibo đưa cho cô: “Em như người mất hồn như vậy, vừa bị ngã còn bị bỏng, có phải là do chuyện này không?” Ôn Thục Nhi bối rối nhận lấy điện thoại, cúi đầu nhìn thấy tiêu đề trên đó, lập tức sửng sốt.

[Sắp kết hôn, cậu ba “si tình” nhà họ Hoắc đêm ngày túc trực bên mối tình đầu không về nhà, đúng là người đàn ông cặn bã!] [Cậu ba bạc tình nhà họ Hoắc, thân tàn nhưng vẫn lăng nhăng, bắt cá hai tay, cặn bã! Cặn bã! Cặn bãi] Trong nội dung có những bức ảnh chụp Hoắc Kiến Phong trong bệnh viện, còn cả Tống Phi Phi đang nằm trong phòng bệnh.

Có hình ảnh và sự thật nên không ai là không tin.

Dưới tất cả các tiêu đề, có hàng chục nghìn bình luận.

Bọn họ đều mắng Hoắc Kiến Phong không bằng loài cầm thú, đồng thời thương cảm Ôn Thục Nhi gặp phải kẻ cặn bã.

Vương Thiên Hạo nhìn vẻ mặt ủ rũ của Ôn Thục Nhị, thấp giọng an ủi: “Hoắc Kiến Phong này thật sự là quá đáng rồi. Đừng buồn nữa. Ngày mai anh sẽ giúp em đi tìm công lý. Người có tiền, cũng không thể ức hiếp người khác như thế này…” “Không, không phải là như vậy.” Ôn Thục Nhi xua xua tay ngắt lời Vương Thiên Hạo: “Kiến Phong không phải người như vậy. Đây là một sự hiểu lầm.” Cô lại nhìn lướt qua tiêu đề, chợt nhớ đến nhóm phóng viên mà cô gặp trong bệnh viện chiều nay.

Không ngờ, động tác của bọn họ lại nhanh như vậy! Bọn họ có thể mắng cô và bôi nhọ cô thế nào cũng được, nhưng họ không thể mắng Hoắc Kiến Phong! Nghĩ đến đây, đôi mắt Ôn Thục Nhi trở nên lạnh lùng, đột nhiên đứng lên.

Vương Thiên Hạo giật mình trước bộ dạng của cô, lập tức quan tâm hỏi: “Thục Nhi, em sao vậy?” Ôn Thục Nhi định thần lại sau khi nghe âm thanh, lập tức thu lại vẻ lạnh lùng trên người, phụng phịu hờn dõi: “Bọn họ vu oan cho Kiến Phong, mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.” Trước khi có thể giải thích thêm, cô lập tức lấy điện thoại di động ra bấm số của Lê Việt Bách.

Lê Việt Bách vừa đến tiệm Internet, tìm một chỗ văng vẻ ngồi xuống, lén lút dùng ổ cứng của mình để tiếp cận hệ thống theo dõi, chuẩn bị điều tra hai tài khoản WeChat đó.

Điện thoại rung lên không ngừng.

Lê Việt Bách sửng sốt, nhìn thấy số Ôn Thục Nhi, nhanh chóng nhấc máy: “Nói.” “Nói cái đầu cậu!” Ôn Thục Nhi giọng điệu tức giận.

Lê Việt Bách lại sửng sốt một chút, vội vàng đem điện thoại đưa tới trước mắt, xác nhận lại thật sự là Ôn Thục Nhi mới ấm ức nói: “Đại ca, tổ tông, tôi vừa mới ra khỏi chỗ cậu chưa được bao lâu mà? Ai lại chọc giận cậu thành bộ dạng này thế?” “Đương nhiên là cậu.” Ôn Thục Nhi hung hăng nói: “Luôn miệng nói mình là đại thần IT gì đó, là bạn thân nhất của tôi. Nhưng chồng tôi lại bị người khác bôi nhọ trên Weibo thành bộ dạng gì rồi, mà cậu cũng không quan tâm sao? Cậu có thể tử tế một chút được không!” Lê Việt Bách nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, vẻ mặt thất thần.

Đây có phải là nghe lầm rồi không? Hoäc Kiến Phong bị bôi nhọ trên Weibo, mấy ngày trước không phải đã xử lý xong rồi sao? Không đợi Lê Việt Bách nói, Ôn Thục Nhi lại nói: “Tôi không quan tâm cậu dùng biện pháp gì, trong nửa giờ nữa, giúp tôi giải quyết chuyện này. Bằng không, chúng ta đừng làm bạn bè nữa, anh Tam Thạch!” Cô nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, trong giọng điệu lạnh lùng của cô có một sự đe dọa không cần biểu đạt bằng lời nói.

Lê Việt Bách còn chưa kịp hỏi cái gì, bên đó đã cúp điện thoại “Cạch” một tiếng.

Lê Việt Bách nhìn điện thoại di động rồi đến máy tính, phải mất vài giây Lê Việt Bách mới hoàn toàn định thần lại.

‘Weibo lại đâm đầu vào chỗ chết sao? Không phải bọn họ vừa tới tận nhà xin lỗi Hoắc Kiến Phong và hứa rằng sẽ không còn bôi nhọ nhà họ Hoắc và bêu xấu Hoắc Kiến Phong sao? Lê Việt Bách không dám chậm trễ, lập tức thay đổi sang giao diện khác, mở Weibo rạ.

Quả nhiên, tiêu đề hot đã được phủ kín bởi tên cậu ba nhà họ Hoắc! Không giống như những lời khen ngợi cách đây vài ngày, hôm nay tất cả chỉ là lời chửi bới và vu khống.

Cái gì mà loại đàn ông cặn bã, thánh lăng nhăng, đồ tật nguyền, báo ứng…

Những anh hùng bàn phím hoàn toàn không biết chân tướng sự việc, đứng trên đỉnh cao của đạo đức để mắng chửi người khác! Lê Việt Bách nhìn, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương đột nhiên nhức nhối.

Những người này chán sóng rồi, nên mới dùng dao đâm lên người Ôn Thục Nhi như vậy! Cô luôn bảo vệ cho Hoäc Kiến Phong như bảo bối của mình, chẳng trách vừa rồi trong điện thoại cô lại tức giận như vậy.

Nhưng mà, Hoắc Kiến Phong lần này thật sự là quá đáng, anh ta làm sao có thể đi gặp người phụ nữ khác trước mặt giới truyền thông như thế này cơ chứ? Còn bị công chúng bắt gặp, có cả hình ảnh và chân tướng sự thật! Lê Việt Bách không có thời gian để xem xét rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra nên chỉ có thể làm theo lệnh của Ôn Thục Nhi và tìm cách trấn áp dư luận.