Chương 114: Ôn Thục Nhi gặp chuyện “UI” Ôn Thục Nhi đau đến mức hít sâu một hơi.
Ở băng ghế sau, bà cô trung niên xách làn rau thò đầu lên nói: “Ô, cháu gái, vết thương này của cháu cũng không nhẹ đâu nhỉ? Làm sao mà lại bị thế vậy?” Ôn Thục Nhi vừa vắt kiệt nước trên ống quần, vừa nhẹ nhàng kể lại viết: “Cảm ơn sự quan tâm của cô. Cháu sơ ý bị ngã, nước trong bình giữ nhiệt tràn ra ngoài nên bị bỏng một chút.” “Làn da tốt như vậy, nếu để lại sẹo thì rất đáng tiếc, cháu phải mau bôi ít thuốc đi!” Bà cô khuyên nhủ.
Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, không sao đâu. Ông bà ngoại cháu có phòng khám bệnh ở nhà. Thuốc của bọn họ rất có hiệu quả, lúc về cháu sẽ bôi.” Bà cô ngồi lại chỗ và nói: “Ồ, không để lại sẹo là được. Những đứa trẻ con như các cháu, cứ cậy mình còn trẻ, không sợ trời, không sợ đất, làm việc gì cũng hấp ta hấp tấp. Sau này phải nhớ cho kỹ, tiếp xúc với nước sôi hay bất cứ cái gì, đều phải cẩn thận.
Cái này mà để người nhà trông thấy, sẽ xót xa đến mức nào đây chứ!” Đúng vậy, đó là lý do tại sao cô không để Kiến Phong nhìn thấy.
Anh đã rất buồn rồi, cô không muốn gây rối thêm cho anh nữa.
Nhưng … liệu anh ấy có cảm thấy buồn khi nhìn thấy nó không? Ôn Thục Nhi vắt hết nước ra, cẩn thận đặt ống quần xuống, cười tủm tỉm: “Lúc cháu đi mua bình giữ nhiệt, ông chủ đó nói có thể giữ nhiệt trong 24 giờ. Cháu còn không tin.
Kết quả không ngờ nó lại có thể giữ nhiệt tốt đến vậy. Nghĩ lại, thực ra điều đó cũng cho thấy ông chủ không hề nói dối và quảng cáo sai sự thật, cháu đã mua được một chiếc bình tốt bằng chất liệu thật.” Giọng cô lanh lảnh, mang theo chút vui vẻ, bỗng chốc đã biến một điều vô cùng tồi tệ trở thành một điều tốt.
Bà cô tán thưởng nhìn cô: “Cháu gái, thật không tệ! Tuổi còn nhỏ mà tâm tính tốt như vậy sao? Xem ra, vừa rồi cô thật sự đã nói sai về cháu có lỗi với con. Cháu không những không nóng nảy mà còn khá điềm đạm trong lời ăn tiếng nói! Chắc chắn là người khác ảnh hưởng tới cháu, nên cháu mới bị bỏng đúng không?” Những bà cô ở tuổi này là những người thích buôn chuyện nhất, nếu tiếp tục nói thì chắc chắn sẽ không thể nào kết thúc được.
Ôn Thục Nhi mỉm cười với bà cô, không hề phủ định.
Cô xoay người lại, ngồi thẳng lưng, dựa vào cửa kính xe, nhắm mắt lại.
Đêm qua vốn dĩ cũng không ngủ được mấy, cả buổi trưa cũng bị giày vò, cô thực sự có chút mệt mỏi rồi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Ôn Thục Nhi bị tài xế xe buýt đánh thức.
“Cô gái nhỏ, cô gái nhỏ, đã đến điểm dừng cuối cùng rồi.” “ồ” Ôn Thục Nhi trả lời, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, ngẩn người xuống xe.
Chiếc xe buýt nhanh chóng quay đầu và rời đi.
Xung quanh là một cánh đồng rộng lớn căn cỗi, vài cái cây trơ trọi rung rinh trong gió.
Ôn Thục Nhi sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn.
Cô đã lên nhầm xe rồi! Đây là nơi quái quỷ gì vậy? Cô vội vàng lấy điện thoại ra, tín hiệu toàn bộ là một màu xám xịt, chưa cần nói dùng phần mềm để định vị, ngay cả gọi điện cũng không gọi được.
Trên con đường vắng, không một bóng người.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy một chiếc xe máy đời cũ đi ngang qua, cô chưa kịp chặn lại hỏi đường thì chiếc xe máy đã phóng đi đột ngột.
Ôn Thục Nhi thở dài ngồi xổm xuống dựa vào biển báo trạm xe: “Xem ra, chỉ có thể ngồi đợi chuyến xe tiếp theo đến, thì mới quay lại được rồi.” Cô cúi đầu, nhặt bừa một cành cây và kẻ ô nghịch trên mặt đất.
Đột nhiên, một chiếc xe tư nhân dừng lại trước mặt cô.
Ôn Thục Nhi nhìn lên và thấy hai người đàn ông vạm vỡ từ hàng ghế phía sau xe đi xuống.
“Em gái, đi một mình à? Có muốn anh đây đưa em về nhà không?” Người đàn ông có đôi mắt nhỏ đi phía trước nhìn Ôn Thục Nhỉ cười nheo mắt nói.
Ôn Thục Nhi nắm chặt cành cây, bình tĩnh lùi lại một bước, gượng gạo cười nói: “Cảm ơn, không cần.” “Đi đi, không cần khách khí đâu!” Người đàn ông mắt nhỏ từng bước ép sát tới.
Ôn Thục Nhi đẩy cặp kính trên sống mũi, ngẩng đầu cố ý cười hở lợi: “Tôi là sinh viên nghèo, tiền trong túi chỉ đủ đi xe buýt. Tôi không có tiền đi xe của các anh.” Người đàn ông mắt nhỏ cười hèn hạ: “Hề hề, chỉ cần cô phục vụ các anh đây thoải mái, ngược lại chúng tôi có thể cho tiền cô đấy.” “A Ngô, sao cậu lại nói với cô ta nhiều lời thừa thãi như vậy, cứ việc trực tiếp lôi lên xe là được rồi.” Người đàn ông lực lưỡng phía sau người đàn ông mắt nhỏ có chút sốt ruột nói.
Lời nói vừa dứt, anh ta trực tiếp tiến lên hai bước, cúi người nằm lấy cánh tay Ôn Thục Nhi, xách cô lên như xách một chú gà con.
Ôn Thục Nhi kinh hãi giấy giụa, giọng nói run rẩy: “Các người định làm gì vậy? Buông tôi ra! Tôi không muốn đi xe của các người…” Nhưng sức mạnh người đàn ông lực lưỡng vô cùng to lớn, lòng bàn tay của cô như bị kẹp bởi kìm sắt, cô hoàn toàn không thể thoát khỏi nó.
Thấy Ôn Thục Nhi la lên, A Ngô vội vàng bước tới, một tay bịt miệng Ôn Thục Nhi, dùng tay kia kẹp chặt cánh tay của cô rồi lôi lên xe.
Anh ta vừa lôi, vừa cười đùa: “Anh Bằng, tính khí của anh vẫn xốc nổi như vậy. Tiểu Lưu, cậu thấy có đúng không?” Tiểu Lưu ở ghế lái hề hề cười: “Xốc nổi cũng tốt mà, hai người nhanh chóng làm cho xong, để còn đến lượt thằng em như em chứ! Mau chóng lên!” Bị bàn tay thô ráp mang theo mùi nước hoa rẻ tiền bịt chặt mồm miệng, Ôn Thục Nhi gần như sắp bị ngạt thở chết.
Nếu sớm biết, cô đã không cắt đuôi vệ sĩ rồi.
Bây giờ khi gặp phải kẻ biến thái, đúng là không kêu cứu được ai rồi.
Sức lực hoàn toàn bị áp đảo, Ôn Thục Nhi trực tiếp bị nhét vào giữa hàng ghế sau Xe.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Tiểu Lưu vội vã lái xe đến một nơi hoang vu hẻo lánh hơn.