Chương 113: Đưa cô ba về, ngay lập tức Ôn Thục Nhi gượng gạo cười, giọng điệu có chút rụt rè: “Ở đây quá yên tĩnh. Giọng nói của tôi lớn, sợ sẽ quấy rầy tới anh.” Cô vừa nói vừa bóc một viên thuốc rồi lại đưa tới trước mặt anh: “Anh đừng nghĩ viên nhỏ này không có tác dụng gì. Anh Hắc Diệm nói đó là món thay thế bữa ăn được làm từ hạt óc chó mè đen và cả rất nhiều chất dinh dưỡng. Trong thời gian điều trị có rất nhiều người bệnh không được ăn quá nhiều thứ, chỉ cần uống cái này, một viên là có thể bổ sung đa dạng chất dinh dưỡng, anh uống thử một viên xem? ” Viên thuốc đen ngòm, toát lên một mùi hương kỳ lạ.
Hoäc Kiến Phong nhíu mày, thân hình hơi lùi về phía sau: “Không cần, tôi không đói.” “Không đói thì cũng thử đi mà! Nhỏ như vậy, sẽ không làm trướng dạ dày đâu.” Ôn Thục Nhi kiên trì, lại đưa lên phía trước.
Hoắc Kiến Phong di chuyển xe lăn lui về phía sau: “Không còn sớm rồi, cô nên trở về trường học rồi.” Hai tay Ôn Thục Nhi gượng gạo trên không trung, nụ cười trên mặt trở nên ảm đạm: “Kiến Phong, tôi biết anh rất lo lắng cho chị Tống. Tôi tin nếu chị Tống tỉnh lại, anh sẽ là người đầu tiên chị ấy muốn gặp. Nhưng nếu lo lắng quá không ăn uống gì mà hại thân thì chị Tống cũng lo cho anh, và nếu như vậy thì anh sẽ không còn đủ sức để chăm sóc chị Tống đâu.” Biểu cảm của cô chân thành, từng câu từng chữ đều hợp tình hợp lý.
Trong lòng Hoắc Kiến Phong có chút ngột ngạt khó hiểu.
Anh nghiêng đầu, tránh đi tầm mắt của cô, lạnh lùng nói: “Tôi không có hứng uống, cô cứ đặt ở đó trước.” Ôn Thục Nhi chỉ có thể bất đắc dĩ gói Cửu Trùng lại trước, tiếp tục thuyết phục: “Nếu như anh thật sự không muốn ăn, thì thôi. Nhưng anh không thể không ngủ được.
Giấc ngủ rất quan trọng, đặc biệt là thân thể của anh…” “Đủ rồi.” Hoắc Kiến Phong ngắt lời cô, nhìn thấy Ngô Đức Cường vừa lấy nước quay lại, lập tức hạ lệnh: “Đưa cô ba về, ngay lập tức.” Anh nhấn mạnh ba chữ cuối cùng.
Hơi lạnh tỏa ra trong không khí, theo lỗ chân lông lần thẳng vào trái tim.
Ôn Thục Nhi vô thức đưa tay lên, ôm lấy cánh tay.
Cô cảm nhận được sự phản kháng của anh.
Loại kháng cự đó mạnh hơn gấp trăm lần so với lần đầu tiên gặp mặt.
Ôn Thục Nhi khẽ giật mình, ánh mắt quét qua người trong phòng bệnh, sau đó gượng ra một nụ cười có phần ấm ức: “Không sao, không cần tiễn, tôi tự bắt taxi về nhà là được.” Nói xong, cô lại đặt viên Cửu Trùng vào trong hộp, đóng lại rồi lẳng lặng xách cặp của mình lên.
Ngô Đức Cường nhìn động tác chậm chạp của Ôn Thục Nhị, trong đầu bất giác nảy ra hai chữ “Cô đơn”.
Nếu bị buộc phải rời đi, cô ba chắc cũng hy vọng người tiễn cô ấy, là cậu ba nhỉ! Ngô Đức Cường dùng khóe mắt liếc nhìn Hoắc Kiến Phong.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn bình tĩnh, bất động và không có ý định níu kéo hay tiễn cô đi.
Ngô Đức Cường thầm thở dài, nghiến răng đuổi theo Ôn Thục Nhi: “Cô ba, tôi tiễn cô xuống lầu đón taxi.” Đến cổng bệnh viện, Ngô Đức Cường lấy hết can đảm an ủi: “Cô, cô đừng nghĩ nhiều về chuyện đó. Cậu ba có lẽ không thể chấp nhận được việc cô Tống hôn mê một thời gian, cho nên mới như vậy. Đợi khi cô Tống tỉnh lại, cậu ba đương nhiên sẽ về nhà.” “Ừm, tôi biết, tôi chỉ là có chút lo lắng cho sức khỏe của anh ấy.” Ôn Thục Nhi gật đầu cười nhẹ: “Về phần chị Tống, rốt cuộc bác sĩ nói thế nào vậy?” “Bác sĩ nói rằng không có vấn đề gì lớn, và tất cả các chỉ số đều bình thường, nhưng khi nào tỉnh lại, có thể phải tùy thuộc vào ý muốn của bệnh nhân.” Ngô Đức Cường báo cáo lại theo tình hình thực tế.
Ôn Thục Nhi suy nghĩ một chút: “Có lẽ, có thể tìm tới Đông Y thử xem. Tôi đã nghe ông bà ngoại kể về rất nhiều trường hợp dùng kim vàng châm vào huyệt đạo để đánh thức bệnh nhân hôn mê. Nói không chừng chị Tống có thể tỉnh lại nhờ kích thích huyệt đạo thì sao. Như vậy, Kiến Phong sẽ không phải chờ đợi cực khổ như vậy nữa rồi.” Ngô Đức Cường võ đùi: “Đúng vậy, sao tôi lại không nghĩ tới chứ! Chúng ta có thể tìm thần y thử xem, thần y có thực lực như vậy, nhất định sẽ phải có cách.” Ôn Thục Nhi lại gật đầu một cái: “Ừm, anh mau bàn bạc cùng Kiến Phong, cho dù không được, thì anh ở bên anh ấy tốt hơn là để anh ấy một mình.” “Không sao đâu, tôi vẫn nên tiễn cô về!” “Không cần đâu!” Ôn Thục Nhi xua tay, đúng lúc cô nhìn thấy bên đường có một chiếc xe buýt dừng lại, cô vội vàng chạy tới: “Mau tới bên Kiến Phong đi!” “Cô bai” Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chen lên xe buýt, Ngô Đức Cường khế thở dài.
Cho đến khi nhìn thấy chiếc xe từ từ rời đi, anh ta mới quay người bước vào khoa nội trú.
Xe rất vắng, Ôn Thục Nhi chọn bừa một chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ ngồi xuống.
Cô khẽ cau mày, cố gắng nhãn nhịn cơn đau, vén ống quần ướt sườn sượt và bẩn lên.
Trên đầu gối của cô, có một vết bầm tím do bị ngã va vào.
Trên làn da trắng trẻo mỏng manh nổi lên từng mảng lớn sưng tấy đỏ như bị nước sôi làm bỏng, dùng tay chạm nhẹ vào là tim đau nhói.