Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 108




Chương 108: Lời nhắn dành cho Hoắc Kiến Phong Nhà họ Hoäắc, nhà chính.

Bà cụ Hoắc dựa lưng vào chiếc ghế xích đu trên sân thượng. Sau khi nghe dì Mẫn báo cáo, bàn tay đang xoay chuỗi ngọc ngừng lại: “Cái gì? Dì nói rằng Kiến Phong đã ở bên người phụ nữ đó trong bệnh viện suốt đêm?” Dì Mãn khó xử nói: “Đúng vậy! Ra ngoài lúc ăn cơm tối qua, đến bây giờ còn chưa quay lại nữa!” Bà cụ Hoắc đứng thẳng người, nhíu mày: “Kiến Phong lần này, thật không ổn. Dù sao thằng bé cũng là người đã có gia đình, sao có thể quan tâm đến người phụ nữ khác như thế được? Thằng bé thật sự coi Thục Nhi lương thiện tốt bụng nên dễ bắt nạt sao.” Nhìn thấy vẻ giận dữ của bà cụ, dì Mẫn nhanh chóng vỗ về, nói: ‘Bà đừng tức giận, cẩn thận ảnh hưởng tới sức khỏe. Hay là, bây giờ tôi đi gọi điện thoại cho trợ lý Cường, kêu anh ta gọi cậu ba về?” Đôi mắt xám của bà cụ Hoắc đảo đi đảo lại, không trả lời mà hỏi: “Thục Nhi đâu? Con bé thế nào rồi?” Dì Mẫn thành thật trả lời: “Tôi nghe người giúp việc của Nam Uyển nói rằng cô ba hôm nay dậy sớm, cô ấy ra vườn hoa hứng sương của hoa bách hợp về sắc thuốc cho cậu ba.

Sau đó lại về ăn sáng như bình thường, rồi tới trường.” Bà cụ có chút khó tin: “Con bé không hề khóc lóc làm náo loạn, và cũng không buồn sao?” Dì Mãn gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.

Không hề có gì khác lạ cả.” Bà cụ Hoắc suy nghĩ một chút, sau đó dựa vào ghế tựa, nặng nề thở dài: “Thục Nhị, con bé này cái gì cũng tốt, tấm lòng nhân hậu lại thông minh lạnh lợi. Nhưng chỉ riêng về vấn đề tình cảm này, con bé lại có chút vô tư.

Thấy bà cụ không còn tức giận, Dì Mẫn cười nói nhẹ nhõm: “Tôi thì không nghĩ thế.

Cô ba vấn rất tốt với cậu ba, chuyện gì cũng cân nhắc chu đáo từng chỉ tiết cho cậu ba, thậm chí cả công việc hứng sương cũng tự mình làm. Hôm đó, sau khi bà dặn dò cô ấy giám sát cậu ba uống thuốc cho tốt, tôi nghe nói cô ấy đã trực tiếp bỏ thuốc của cậu ba vào két sắt khóa lại. Có thể thấy được cô ấy rất lo lắng và có lòng!” Dì Mẫn nghĩ đến khung cảnh trịnh trọng ấy, lại càng cảm thấy cô ba dễ thương: “Tôi cảm thấy, có lẽ cô ấy đã quá thích cậu ba, nên chỉ muốn cậu ba được vui vẻ hạnh phúc, cộng thêm tính tình có chút hào sảng. Không giống như những người phụ nữ đê tiện diêm dúa lòe loẹt bên ngoài, lúc nào cũng chỉ biết tính kế âm mưu.” Bà cụ Hoắc bật cười trước lời nói của dì Mẫn, lông mày giãn ra: “Nếu thật sự là như vậy, vậy chúng ta hãy chờ xem, trước hết chưa cần liên lạc với Kiến Phong. Để xem người phụ nữ đê tiện diêm dúa lòe loẹt bên ngoài đó, có thể làm được trò gì!” Bệnh viện K của thành phố.

Bên ngoài phòng bệnh ICU.

Hoắc Kiến Phong yên lặng ngồi trên xe lăn, mặc một chiếc áo khoác len màu đen.

Ánh nắng ấm áp hắt lên vai anh qua khung cửa sổ, ngược lại càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng của anh, như thể khắp người anh được bao phủ trong một dòng sông băng vĩnh cửu.

Ngô Đức Cường đau lòng khuyên nhủ: “Cậu ba, sức khỏe của cậu vừa mới khá lên một chút, cứ như thế này thì sẽ lại tệ đi đấy.

Cậu về nghỉ ngơi trước đi, thuộc hạ sẽ canh giữ ở đây. Chỉ cần cô Tống tỉnh lại, thuộc hạ nhất định sẽ là người đầu tiên thông báo cho cậu ngay lập tức, được chứ?” Hoắc Kiến Phong nhướng mi nhìn người trên giường bệnh, giọng điệu lãnh đạm, kiên quyết: “Khi nào cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ rời đi.” Ngô Đức Cường lo lắng nói: “Nhưng mà, cậu đã đợi ở đây cả đêm rồi. Nếu hôm nay cô Tống không tỉnh lại … lỡ ngày mai hoặc ngày mốt cô ấy cũng không tỉnh lại thì sao?” Ngô Đức Cường còn chưa kịp hỏi hết nửa câu sau, cửa phòng liền bị bác sĩ đẩy ra từ phía trong.

Hoắc Kiến Phong hai mắt lóe sáng, di chuyển xe lăn tới đó, giọng nói khàn khàn hỏi: “Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” “Rất tốt. Các chỉ số của bệnh nhân đều bình thường và các dấu hiệu sinh tồn của cô ấy ổn định. Không có vấn đề gì lớn.” Ngô Đức Cường lập tức hỏi: “Vậy thì khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?” Bác sĩ đóng hộp đựng hồ sơ lại, liếc nhìn vào bên trong: “Cái này thì rất khó nói, chủ yếu phụ thuộc vào ý muốn của bệnh nhân.” Trong lòng Ngô Đức Cường kinh ngạc.

Dựa theo tính cách giả tạo chuyên nghiệp như vậy của cô Tống, không làm sức khỏe của cậu ba tệ đi mới là lạ đấy.

Còn cả cô ba, cô ấy phải làm thế nào đây? Sau khi bác sĩ giải thích tình hình xong, liền quay lại và đi đến phòng bệnh khác.

Ngay khi Ngô Đức Cường định thuyết phục Hoắc Kiến Phong lần nữa, hai cảnh sát đã đi tới đây.

“Có phải là anh Hoắc Kiến Phong không?” Hai viên cảnh sát đứng yên trước mặt họ, đưa ra giấy tờ chứng minh, lịch sự nói: “Chúng tôi là người phụ trách điều tra vụ cô Tống Phi Phi rơi xuống sông.” Hoäc Kiến Phong gật đầu: ‘Đúng vậy, tôi là Hoắc Kiến Phong. Hai người đã tìm ra manh mối gì rồi?” Hai cảnh sát nhìn nhau.

Một trong số họ, viên cảnh sát tên là Lí Hạo cho biết: “Chúng tôi tìm thấy điện thoại di động và hộp đen hành trình của cô Tống Phi Phi trong xe của cô ấy. Mặc dù chúng bị hư hỏng do đã ngấm nước, nhưng bộ phận kiểm nghiệm chứng cứ của chúng tôi vẫn khôi phục được lại và tìm hiểu được quá trình xảy ra vụ tai nạn. Trong suốt quá trình xảy ra vụ tai nạn, xe của cô Tống không bị tác động bởi bất kỳ ngoại lực nào và bản thân cô Tống cũng không hề do dự hay đạp phanh. Nghi ngờ ban đầu chúng tôi rằng cô Tống vì muốn tự tử nên đã tự lái xe xuống sông Hộ Giang.” Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong sững sờ, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt.

Ngô Đức Cường mặt sa sầm, mày nhíu chặt như là có thể kẹp chết muỗi.

Cô Tống này, tại sao phải làm như thế? Một trong số họ, viên cảnh sát tên là Lí Hạo cho biết: “Chúng tôi tìm thấy điện thoại di động và hộp đen hành trình của cô Tống Phi Phi trong xe của cô ấy. Mặc dù chúng bị hư hỏng do đã ngấm nước, nhưng bộ phận kiểm nghiệm chứng cứ của chúng tôi vẫn khôi phục được lại và tìm hiểu được quá trình xảy ra vụ tai nạn. Trong suốt quá trình xảy ra vụ tai nạn, xe của cô Tống không bị tác động bởi bất kỳ ngoại lực nào và bản thân cô Tống cũng không hề do dự hay đạp phanh. Nghi ngờ ban đầu chúng tôi rằng cô Tống vì muốn tự tử nên đã tự lái xe xuống sông Hộ Giang.” Vẻ mặt của Hoắc Kiến Phong sững sờ, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt.

Ngô Đức Cường mặt sa sầm, mày nhíu chặt như là có thể kẹp chết muỗi.

Cô Tống này, tại sao phải làm như thế?