Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 105




Chương 105: Thích là tình yêu chớm nở, tình yêu là thích đến vô cùng sâu đậm “Buồn?”

Ôn Thục Nhi khó hiểu: “Tôi đâu có buồn đâu.” Tiểu Cao chỉ nghĩ cô ngại nên mới nói vậy, thông cảm: “Cô Tống cho dù thế nào cũng là bạn của cậu ba, cậu ba quan tâm đến cô ta là chuyện bình thường. Nhưng hôm qua lúc cô Tống đến, mấy người giúp việc chúng tôi đều đã trông thấy, cậu ba đối xử với cô và cô Tống hoàn toàn khác nhau.

Chúng ta đều cảm thấy cậu ba hiện tại chắc chắn không thích cô Tống nữa rồi, bây giờ trong lòng cậu ấy đã nhận định rằng cô mới là cô ba của chúng tôi.” Nói xong, Tiểu Cao cũng cười với Ôn Thục Nhi: “Đừng lo lắng, cô Tống nhất định sẽ không thể cướp được của cô. Những người giúp việc chúng tôi, chắc chắn cũng sẽ đứng về phía cô.” Ôn Thục Nhi càng nghe càng thấy bối rối: “Cướp? Tại sao chúng tôi lại phải cướp? Tôi đã kết hôn với Kiến Phong, và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy chỉ có thể thuộc về tôi! Lẽ nào, anh ấy không thể thuộc về tất cả mọi người sao?” Tất cả mọi người?! Tiểu Cao mở to mắt vì kinh ngạc.

Điều này, chắc là cũng chỉ có cô ba bất thường của bọn họ mới có thể nói được ra…

Tiểu Cao suy nghĩ một chút, thận trọng hỏi: “Cô ba, cô đối xử với tốt với cậu ba như vậy, lẽnào cô không thích cậu ấy sao?” Ôn Thục Nhi chớp mắt khó hiểu: “Tôi thích, đương nhiên là tôi thích anh ấy! Kiến Phong thật tốt, đẹp trai và tốt bụng, tinh tế và ít nói, năng lực làm việc lại mạnh mẽ, đối nhân xử thế rất đúng mực…” Vừa nói, khóe miệng cô bất giác nhếch lên: “Làm sao có người có thể không thích một người như vậy! Lẽ nào, cô không thích anh ấy sao?” Vẻ mặt của Tiểu Cao hơi sững sờ, gượng gạo mỉm cười: “Thích chứ, đương nhiên chúng tôi cũng thích cậu ba. Nhưng thứ tôi nói với cô không phải là loại thích này, mà là kiểu rất thích rất thích ấy!” Ôn Thục Nhi dùng tay trái đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi, nhíu đôi mày thanh tú: “Tôi hy vọng anh ấy mỗi ngày đều vui vẻ, và tôi hy vọng anh ấy sẽ sớm khỏe lại. Đây không được coi là rất thích sao?” “Chúng tôi cảm thấy có thể coi là như vậy, nhưng dường như bản thân cô lại cảm thấy không thể coi như thế được.” Tiểu Cao dở khóc dở cười, đổi một câu nói thẳng thắn hơn: “Cô ba, ý tôi nói là tình yêu. Cô chưa từng nghe câu đó sao? Thích là tình yêu chớm nở, tình yêu là thích đến vô cùng sâu đậm.” Thích là tình yêu chớm nở, tình yêu là thích đến vô cùng sâu đậm.

Ôn Thục Nhi lẩm bẩm lặp đi lặp lại và lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi chỉ nghe giáo viên nói rằng nếu trong lúc mổ cần phải đâm dao mổ rất sâu rất sâu, thì ống kính có thể sẽ không nhìn rõ, và nguy hiểm trong cuộc phẫu thuật của bệnh nhân sẽ tăng lên gấp bội.” Tiểu Cao bất đắc dĩ lắc đầu, đeo băng gạc vào tay Ôn Thục Nhị, nói: “Cô ba, để tôi cho cô một ví dụ đơn giản. Ví dụ, cô thích cậu ba, nhưng cô không quan tâm đến việc người khác thích cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy và người phụ nữ khác ở cùng nhau, cô cũng không khó chịu và ghen tị, thậm chí không bận tâm chút nào, điều đó có nghĩa là cô chỉ thích cậu ba. Nhưng nếu cô nhìn thấy cậu ba quan tâm đến người phụ nữ khác, hoặc là luôn ở bên người phụ nữ khác, cô sẽ hụt hãng, buồn bã, thậm chí có chút ghét bỏ người phụ nữ đó, thì tình cảm của cô dành cho cậu ba chính là tình yêu.

Ôn Thục Nhi gật gật đầu như thể đã hiểu: “Nói như vậy thì tình yêu này cũng không ổn! Ích kỷ như vậy, còn phải gượng ép Kiến Phong ở bên ai, chẳng phải hạn chế tự do cá nhân của anh ấy sao? Kiến Phong nhất định sẽ không vui đâu! Anh ấy chọn gặp ai và ở cùng ai cũng được, miễn là anh ấy vui vẻ không phải tốt rồi sao? Tôi thích anh ấy, anh ấy vui, thì tôi cũng sẽ vui, cứ thích anh ấy như vậy, không phải là tốt rồi sao?” “Tốt thì cũng tốt, nhưng cô và cậu ba…” Tiểu Cao giải thích một lúc lâu, mới nhận ra rằng dù nói như thế nào đi chăng nữa thì cô ba đơn thuần và tốt bụng cũng sẽ không hiểu.

Cô ta chỉ có thể ngượng ngùng cười lễ phép: “Hầy! Cô ba, cô vẫn còn trẻ, đợi cô lớn hơn một chút nữa, có lẽ bản thân cô sẽ tự hiểu được thôi.” Ôn Thục Nhi cau mày nhìn cô ta đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Làm sao mà vấn đề tình cảm lại phức tạp như vậy! Hầy, thảo nào mà Kiến Phong ngày nào cũng u sầu như vậy.

Bệnh viện K của thành phố, ngoài phòng cấp cứu.

Người đàn ông ngồi nghiêm túc trên xe lăn.

Anh đứng bên cạnh cửa phòng cấp cứu, ánh mắt lãnh đạm bình tĩnh nhìn đèn đường cùng người qua lại bên ngoài cửa sổ, thậm chí có chút thờ ơ.

Thế nhưng trên mu bàn tay nhìn như đang đặt tùy ý trên xe lăn của anh, khớp ngón tay rõ ràng, nổi lên gân xanh.

Ngô Đức Cường nhìn thấy vậy, trong lòng rất lo lắng.

Cậu ba thế này, rõ ràng là vẫn chưa buông bỏ được cô Tống, chuyện này phải làm thế nào mới được đây? Cô ba cực khổ như vậy, nửa đêm dậy đi hứng sương hoa bách hợp. Bị thương ở chân nhưng không nói một lời nào, còn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu ba. Cô cũng cẩn thận kiểm tra từng li từng tí bát thuốc. Nhưng cậu ba không những không uống một ngụm mà còn làm đổ…

Giờ cô ấy ở nhà một mình trong lòng chắc là buồn lắm nhỉ? Ngô Đức Cường đang do dự, có nên nhắc cậu ba gọi điện về hỏi thăm hay không thì cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước nhanh ra ngoài.