Chương 103: Hiệu quả sau lần trị liệu đầu tiên
Hoäc Kiến Phong chuyển động đầu, vai và cổ, lập tức cảm thấy thư thái.
Ngô Đức Cường cũng thấy rằng anh rõ ràng trông có sức sống hơn lúc đi vào, lập tức xin lỗi Hắc Diệm: “Anh Diệm, thực sự xin lỗi! Vừa rồi tôi đã quá hấp tấp mà hiểu lầm anh” Hắc Diệm rút chiếc kim cuối cùng và nói: “Đừng cảm ơn tôi, tôi không làm gì cả. Là y thuật của thần y xuất sắc mà thôi.” Hoắc Kiến Phong nhìn chung quanh: “Thần y ông ấy…” “Ông ấy đi rồi” Hắc Diệm tiếp lời, tiếp tục nói: “Cậu Hoắc, hôm nay đã trị liệu xong, hai người cũng có thể đi rồi.” “Được.” Hoắc Kiến Phong gật đầu, không nhiều lời.
Ngô Đức Cường lập tức tiến lên, bế Hoắc Kiến Phong ngồi lên xe lăn.
Hoắc Kiến Phong ngồi xuống, chỉnh lại quần áo, lại đi tới chỗ Hắc Diệm nói: “Anh Hắc, xin hãy cảm ơn thần y cho tôi. Mấy ngày.
nay tôi ngủ không ngon, nhưng vừa rồi, tôi ngủ rất ngon. Ngày mai, tôi sẽ đến đúng giờ.” Hắc Diệm gật đầu: “Được, tôi sẽ truyền lời giúp cậu. Hai người, đi cẩn thận nhé.” Ngô Đức Cường lịch sự cúi chào Hắc Diệm trước khi đẩy Hoắc Kiến Phong ra.
Trên chiếc xe bảo mẫu sang trọng khiêm tốn.
Hoäc Kiến Phong nhìn đôi chân vừa được châm cứu, trong đôi mắt sâu lắng hiện lên tia hy vọng.
Anh mở miệng, nhẹ nhàng nói: “Ngày mai, chúng ta hãy đến sớm. Cậu nên thu xếp những việc khác trước, đừng làm chậm trễ thời gian điều trị.” Ngô Đức Cường hai mắt sáng lên, lập tức vui mừng nói: “Được. Thuộc hạ nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Nhiều năm như vậy, việc chữa trị của cậu ba vẫn luôn rất bị động, mỗi lần bà cụ đều phải thúc giục năm lần bảy lượt và tạo đủ loại áp lực! Đến cả hôm nay tới đây, cậu ấy cũng là bị thuyết phục hồi lâu mới nể mặt bà cụ và cô ba, nên cậu ba mới miễn cưỡng đồng ý tới thử.
Sau khi thử lại có một sự thay đổi lớn như vậy, có vẻ như y thuật của vị thần y này quả thực danh bất hư truyền.
Sự biết ơn dâng trào trong lòng Ngô Đức Cường, may mà cô ba vẫn luôn khen ngợi ông ấy! Anh ta càng nghĩ càng thấy tò mò, không nhịn được mà nói: “Cậu ba, cậu nói xem vị thần y này uy lực như vậy, tại sao không tự mình chữa trị cho ông ta? Không nhìn thấy cũng không nghe thấy, còn phải mang theo phiên dịch đi chữa bệnh cứu người, vừa phải ra hiệu vừa phải đoán, thật là rắc rối biết bao! Hơn nữa nếu ông ta khỏi, chắc là ông ta sẽ có thể chữa lành cho nhiều người hơn nhỉ?” “Có lẽ là, thần y không thể tự chữa trị cho chính mình.” Hoắc Kiến Phong khẽ thở dài, có vẻ rất tiếc cho vị thần y.
Lời nói vừa dứt, anh dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khi nhìn thấy điều này, Ngô Đức Cường ngừng nói.
Thứ hai có rất nhiều tiết học, Ôn Thục Nhi trở về thì đã hơi muộn rồi.
Vừa bước vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi thuốc thơm nồng mang theo vị đắng, liền vội vàng chạy vào bếp mà không kịp đặt cặp sách xuống.
Bên cạnh chiếc cửa nhỏ từ phòng bếp dẫn ra sân sau.
Ngô Đức Cường ngồi trên chiếc ghế dài nhỏ, trên tay cầm cây quạt, chăm chú canh bếp than và nồi thuốc trước mặt.
Nhìn thấy Ôn Thục Nhi, anh ta lập tức cười kính cẩn: “Cô ba, cô đã về rồi.” “Ừm ừm” Ôn Thục Nhi đáp lại một cách qua loa, ngồi xổm xuống bếp than, ngửi thử mùi, sau khi mở nắp ra bắt đầu kiểm tra.
Nụ cười trên mặt Ngô Đức Cường càng thêm vui vẻ.
Chậc chậc, cô ba thực sự quan tâm đến cậu bai Anh ta bước sang một bên, nhẹ nhõm nói: “Cô ba, đừng lo lăng, thuộc hạ đã hoàn toàn tuân theo chỉ dẫn của thần y, không hề rời đi trong chốc lát.” Sau khi Ôn Thục Nhi xác nhận không có gì sai sót, cô mới hài lòng gật đầu: “Đúng vậy, chính là mùi vị này. Trợ lý cường, anh đã vất vả rồi.” Ngô Đức Cường được khen ngợi nên rất ngạc nhiên, xua tay lia lịa: “Thuộc hạ không hề vất vả. Người vất vả chính là cậu ba và cô.
Cậu ba mỗi ngày vừa phải uống thuốc vừa phải châm cứu. Cô mỗi ngày đều lo lắng từ những điều nhỏ nhất cho cậu ba. Thuộc hạ làm chút việc này, không là gì cả.” Như nhớ ra điều gì đó, Ngô Đức Cường cảnh giác nhìn xung quanh, hạ giọng nói với Ôn Thục Nhi: “Hiệu quả châm cứu hôm nay của cậu ba rất tốt. Cậu ấy ngủ rất ngon trong lúc châm cứu, cả người vô cùng sảng khoái.
Khi rời khỏi đó, cậu ba cũng chủ động nói rằng ngày mai sẽ đi đúng giờ, khi trở ra, cậu ấy đã nói với tôi rằng hãy thu xếp mọi việc sớm và đừng để làm chậm trễ thời gian trị liệu!” Ôn Thục Nhi thật sự sợ anh ấy tỉnh lại không nhìn thấy thần y sẽ chê là không chuyên nghiệp, nghe thấy vậy lập tức thở phào nhẹ nhõm cười híp mắt nói: “Vậy thì anh phải đặt đồng hồ báo thức, không được chậm trê! Châm cứu vào lúc buổi trưa, có hiệu quả tốt nhất đối với bệnh của Kiến Phong. Hơn nữa đó lại là giờ nghỉ trưa, vì vậy anh ấy còn có thể nghỉ ngơi tốt.” “Vâng thưa cô ba, đừng lo lắng, thuộc hạ nhất định sẽ để mắt tới.” Ngô Đức Cường gật đầu một cái lại nghiêm giọng nói.
Hai người trao nhau ánh mắt, trong lòng ngập tràn niềm vui và hy vọng.
Giờ ăn tối.
Ôn Thục Nhi cẩn thận bưng bát thuốc ra khỏi phòng bếp, tự mình bưng thuốc đặt lên bàn.
Hoäc Kiến Phong đang ngồi ở bên cạnh bàn ăn nhíu mày khi nhìn thấy bát thuốc đen Sì SÌ.
Nhưng anh vẫn ngồi thẳng, mím môi mỏng, đưa tay cầm lấy bát thuốc.
Tư thế này, rõ ràng là muốn bịt mũi, rồi một hơi uống hết.