Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 81-1




Sau khi nhìn thấy tờ giấy kết quả DNA, Ninh Mẫn chợt nhận ra một điều, muốn giành quyền nuôi dưỡng Đông Kỳ quả thật khó hơn lên trời.

Có lẽ cô nên từ bỏ quyền nuôi dưỡng, như vậy, chuyện ly hôn sẽ dễ dàng hơn.

Về chuyện này, trên đường đi đến bệnh viện cô đã suy nghĩ rất kĩ, dù thế nào đi nữa thì Đông Kỳ cũng là con ruột Đông Đình Phong, nhưng mẹ của nó lại vì cô mà chết, cô luôn cảm thấy áy náy. Hơn nữa, lúc trước cô luôn cảm thấy người đàn ông này không hề thương yêu nó, nên cô muốn giành quyền nuôi con, để dành tình thương cho nó.

Nhưng từ tình hình mấy hôm nay xem ra, Đông Đình Phong rất tận tâm với đứa trẻ này, cách thức giao tiếp giữa hai cha con giống như hai người bạn vậy, nó khiến Đông Kỳ rất thích thú. Bọn họ là cha con, máu mủ tình thâm, xuất phát từ đạo đức thì cô không nên chia cắt hai cha con họ. Đó sẽ là chuyện vô cùng tàn nhẫn. Đông Kỳ cần một người cha yêu nó như vậy.

Nhưng cô lại rất thích Tiểu Kỳ, mặc dù chỉ tiếp xúc mấy ngày nhưng thực sự cô không bỏ được, cô khát khao nó có thể trở thành một phần sinh mệnh của mình, dùng tình yêu của người mẹ, nương tựa vào nhau sống qua những tháng ngày dài.

Đúng vậy, nhìn khuôn mặt đáng yêu, ánh mắt cười to, tròn của Tiểu Kỳ mà cô không kiềm chế được nhớ đến con gái, sau khi cô thất lạc con gái lâu như vậy, không biết nó có vừa khóc vừa đòi mẹ không?

Chỉ cần nhớ đến con gái, là trong lòng cô lại cảm thấy đau đớn, giờ phút này đây, cô thật sự rất nhớ cuộc sống trước đây cùng con gái, nên thật sự không thể dứt bỏ được đứa trẻ thông minh, hiểu chuyện kia.

Trên đời này, luôn xảy ra những chuyện không như ý muốn của con người như vậy.

Trong vấn đề ly hôn và quyền nuôi con, cô thật sự hiểu rõ, mình không thể chọn cả hai.

Điều này với cô mà nói quả thật nuối tiếc vô cùng.

Hơn một giờ chiều, thủ tục xuất viện đã xong, trên đường trở về nhà, Ninh Mẫn, Đông Kỳ, còn cả Đông Đình Phong ngồi ở ghế sau, Đông phu nhân ngồi ở ghế trên.

Trên đường đi, Đông Đình Phong hỏi Tiểu Kỳ rất nhiều vấn đề, Tiểu Kỳ đều có thể trả lời, thanh âm rất nhẹ nhàng, tỷ lệ chính xác là 100%.

Thông qua việc quan sát mấy ngày nay, Ninh Mẫn đã có thể biết được: Đứa trẻ Tiểu Kỳ này là một thần đồng, chỉ số IQ rất cao, thông minh như con gái cô vậy, rất khó chơi, kén chọn và rất thích dính lấy cô.

Cô nghĩ, nếu sau này hai đứa có cơ hội gặp nhau, thì nhất định có thể trở thành bạn tốt, bởi vì chúng có cùng chung tiếng nói.

Nhưng cô biết, đó chỉ giả thiết do cô đặt ra, vĩnh viễn không thể trở thành hiện thực. Bởi vì con gái cô vĩnh viễn sẽ không thể rời khỏi Quỳnh Thành nửa bước.

Ninh Mẫn rất mông lung, cô suy nghĩ rất nhiều, nhưng đột nhiên quay đầu lại thì thấy hai cha con họ đang chơi với nhau, khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng kia lộ ra vài tia ấm áp của một người cha, giống như một viên ngọc được mài dũa vậy, giọng nói rất ngọt, lộ ra chút trẻ con. 

Cô đã gặp qua rất nhiều cặp cha con, nên có thể khẳng định hai người này rất hòa hợp, họ luôn khiến người ngoài nhìn vào ngưỡng mộ.

Ánh mắt lạnh lùng kia, cô cảm giác chính mình mới là kẻ bị bài xích ở đây, cũng không có cách nào xen được vào thế giới hai người bọn họ. Ngoài ra, vẫn còn một chuyện khiến cô nghi ngờ: Tống Minh Hạo cho rằng Đông Kỳ là con trai của anh ta, nhưng tại sao trên tờ kết quả kia lại ghi rõ Đông Đình Phong mới là ba của Đông Kỳ?

Trong chuyện này, rốt cuộc đã có hiểu lầm gì?

“Cẩn Chi, trường Tiểu Kỳ đang học có liên hệ với con hỏi rằng, có muốn cho Tiểu Kỳ nhảy lớp lên lớp 3 không? Bọn họ nói, Tiểu Kỳ vốn thông minh, chuyện ở lại trường mần non không lý tưởng lắm, vừa lãng phí thời gian, vừa bóp chết thiên tài.”

Hà Cúc Hoa nhìn qua gương chiếu hậu thấy cha con bọn họ đang vui vẻ chơi đùa, nhẹ nhàng hỏi một câu, trực tiếp coi như không có sự tồn tại của Hàn Tịnh.

Bà ta cực kỳ ghét Hàn Tịnh, cũng vì vậy mà cố gắng kiềm chế bản thân không để ý đến suy nghĩ của cháu trai mình. Mặc dù đứa cháu này của bà ta vô cùng xuất sắc.

Có lúc, Hà Cúc Hoa còn nghĩ, nếu Hàn Tịnh không phải mẹ của Tiểu Kỳ thì bà ta sẽ thương đứa cháu này chết mất. Một đứa trẻ thông minh như vậy, quả thật không nhiều.

Nhưng đứa trẻ này lại mang trong người dòng máu của người phụ nữ kia.

Sự thật như vậy giống như trong nồi cháo, gắp ngay phải con chuột chết, khiến người khác không còn muốn ăn.

“Mẹ, việc này mẹ cứ hỏi ý của Tiểu Kỳ đi! Tiểu Kỳ muốn nhảy lớp thì nhảy, nếu không thì cứ từ từ học từng lớp một.”

Đông Đình Phong xoa xoa đầu con trai nói.

Về vấn đề này, hắn hoàn toàn tôn trọng quyết định của con trai, mặc dù Tiểu Kỳ còn nhỏ, nhưng khả năng tiếp thu rất tốt, hiện tại, hắn muốn cho nó học cách làm người có trách nhiệm với bản thân mình, tất cả mọi chuyện hắn sẽ không tự thay nó quyết định mà đều hỏi ý kiến của nó.

Đông Đình Phong là người từng trải, hắn hiểu một người nếu quá thông minh, cứ thế nhảy lớp xong rồi tốt nghiệp, thì quả thật không thể cảm nhận được những thú vui lúc đi học.

Trong lúc các bạn cùng tuổi đang phấn đấu các môn toán, lý, hóa thì bản thân mình đã tốt nghiệp đại học, xung quanh đều là những người lớn tuổi hơn mình, nếu làm một người như vậy sẽ có một cảm giác cô độc không cách nào giải tỏa.

Dù sao, trên đời này, thiên tài cũng chỉ là số ít, nếu bị coi như ngoại tộc thì thật khó có thể kết giao bạn bè.

Ninh Mẫn cũng cảm thấy như vậy, bởi vì cô cũng từng nhảy lớp, nên rất đồng ý với thái độ của Đông Đình Phong.

“Mẹ, mẹ cảm thấy con có nên nhảy lớp hay không?”

Đột nhiên Đông Kỳ quay sang ôm lấy Ninh Mẫn hỏi, cậu cảm thấy rõ ràng mẹ hôm nay có gì đó không ổn.

Đông Đình Phong cũng cảm thấy thế.

Người phụ nữ này rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Lúc sáng xem xong tờ báo cáo kết quả xét nghiệm DNA, tâm tư của cô đột nhiên thay đổi.

Hắn từ từ nghĩ lại: Chẳng lẽ tờ giấy kết quả đó đã khiến cô mất đi cái cớ tốt nhất để ly hôn, hơn nữa còn khiến cô cảm thấy uất ức?

“Há... Tiểu Kỳ thấy thế nào, ở mẫu giáo con có thấy vui không?”

Ninh Mẫn hoàn hồn, xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm, nhỏ nhắn của đứa trẻ kia hỏi, cảm xúc dạt dào khiến cô cảm thấy mềm lòng.

“Rất nhàm chán ạ. Mấy người ở đó đều đần đần, hết khóc thì lại kêu lên, có lúc lại tè ra quần, thật kém cỏi!”

Đông Kỳ bĩu môi, tiểu đại nhân cau mày, điệu bộ này đúng là không khác gì Đông Đình Phong, đều rất lợi hại.

“Cảm thấy nhàm chán, vậy tại sao con vẫn vui vẻ đi học như vậy?”

Hiện tại, cô biết rõ, đây là ý kiến rất chủ quan của Đông Kỳ, vì phương thức giáo dục của Đông Đình Phong rất đặc biệt và tiến bộ, mọi chuyện hắn đều không cưỡng ép con, mà chỉ giảng giải đạo lý cho nó hiểu. Hơn nữa Đông Kỳ cũng là một đứa trẻ đặc biệt, tư duy hoạt bát, rất biết nghe lời, cũng rất hiểu chuyện, và còn đặt biệt lý trí, luôn bình tĩnh đưa ra chọn lựa.

“Ba nói, con là trẻ con nên phải học từ mẫu giáo lên tiểu học, trung học, phổ thông và cả đại học nữa, đó là quy trình cơ bản của một người bình thường, ba bảo con phải trải nghiệm một chút cuộc sống của một đứa trẻ. Ba nói, đây là những giai đoạn bình thường của một đứa trẻ như con nên trải qua. Nếu như bỏ qua thì quả thật rất đáng tiếc, ba cũng không nếm qua mùi vị của việc học mẫu giáo. Nên con phải đi. Quả thật rất nhàm chán, ngoài những lúc chơi đùa có chút vui vẻ ra thì những cái khác, con với các bạn không có cách nào giao lưu ạ!”

“Ồ, tại sao vậy?”

“Bởi vì con hiểu, nhưng các bạn lại không hiểu. Chuyện này không phải làm con người ta rất bực bội sao?”

Nói xong, cậu tỏ vẻ đau đầu, thở dài một tiếng, sau đó trịnh trọng nói tiếp:

“Ba nói, thiên tài đều rất cô đơn, hiện tại xem như con đã trải nghiệm được...”

Ninh Mẫn nghe xong bất giác bật cười, bởi vì con gái cô cũng từng oán trách như vậy.

Tự trong đáy mắt cô lóe lên tia ấm áp, ôm lấy tiểu tử mềm mại, mũm mĩm này, hôn lên trán của nó:

“Vậy thì nhảy lớp đi! Trên đời này không có chuyện thập toàn thâp mỹ. Con đã chọn thì tất nhiên con cũng sẽ mất đi. Chỉ cần con cảm thấy cái con chọn là đúng thì đó chính là cái con bằng lòng mất đi. Quan trọng là, con phải thật lòng muốn học hỏi, thì con nhất định sẽ khiến cuộc sống mình thêm phong phú, đầu óc cũng phong phú, điều này sẽ khiến con hấp dẫn hơn. Đúng rồi, mẹ cảm thấy nhảy lớp cũng không phải chuyện xấu... Thiên tài rất cô đơn, nhưng, chỉ cần con giữ cho mình một trái tim giản dị thì có có thể khiến sự cô đơn ấy nở hoa...”