Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 439: Ngoại truyện 36.2




Kết hôn ngày hôm sau, Đông Lôi bị ép ký một hiệp nghị tạo người, trong năm 2014 nắm chắc phải mang thai.

Bởi vì phần kế hoạch này, tối hôm đó Thần Huống và Đông Lôi chưa trở về Quỳnh Thành.

Buổi tối, Đông Lôi tắm rửa xong, đi ra không thấy Thần Huống, trên bàn trà phòng khách để phần hiệp nghị cần phải ký tên.

Hazzz, hai lão tổ tông Thần gia kia tích cực, còn thật kêu họ ký hiệp nghị này.

Xem đến kỳ hạn trên kia, cả người không được tự nhiên, liền tranh thủ giấu phần tài liệu này trong ngăn kéo..

Nào có ai ép sinh con như vậy?

Cô là công cụ sản xuất sao?

Thần Huống cũng thiệt là, rõ ràng không có chống đỡ, trực tiếp ký tên.

Mất mặt quá...

Cô nhìn quanh trong phòng áo, không thấy Thần Huống, nghĩ thầm, cũng không biết anh đi đâu?

Cửa phòng nửa mở, có từng đợt gió đêm từ bên ngoài lướt vào, Đông Lôi choàng một áo ngủ đi ra ngoài, thấy đèn trong vườn sáng, người đàn ông kia đang ngồi ở trên bàn đu dây.

Giờ phút này, bàn đu dây sáng ngời, anh dựa vào đó cũng không biết suy nghĩ gì?

Cô nhẹ nhàng bước đến gần, bên cạnh nhìn anh, người đàn ông làm cho cô cảm giác sợ hãi, ở trong bóng đêm, lại có vẻ cô đơn.

Anh nghĩ gì mà nghiêm túc như vậy, có phải cô không nên quấy rầy anh hay hay không?

Trong một lát cô chần chừ, rốt cuộc vẫn đi vào.

Cô cảm thấy anh cần nói chuyện, buồn bực như vậy, không tốt lắm!

Một bóng người, đã rơi vào trên người Thần Huống.

"Thần đại ca... A..."

Cô nghĩ đến anh không cho phép co gọi như vậy, lập tức che miệng, ngược lại giả bộ như hắng giọng ho vài cái, hỏi:

"Không phải sáng mai phải lên máy bay trở về Quỳnh Thành sao? Sao còn chưa ngủ!"

"Ừ, không ngủ được!"

Anh chuyển người sang một bên, hai chân bắt chéo, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

Một mùi thơm kéo tới, cô ngồi xuống.

"Chuyện hôm nay, để em khó chịu, cổ còn đau không?" Anh hỏi.

"Vừa mới thoa thuốc, không có gì đáng ngại, chỉ là bị thương ngoài da!" Cô thoải mái nói.

"Sau này, dưới tình huống này, đừng phản kích lung tung, hôm nay người cầm dao là Tiểu Đốc, đứa bé kia khí lực nhỏ, cũng không có sức ra tay độc ác, nếu gặp những người khác, chút thủ đoạn đó của em chưa đủ dùng, chỉ biết tự chịu chết. Anh không hy vọng em có chuyện. Biết không?"

Mượn ánh đèn bên cạnh, anh nhìn vào cổ cô, xác định phía trên thật đã thoa thuốc, dặn dò vài câu, cuối cùng thở dài:

" Tính tình của Thần Đốc, hazz..."

Anh buồn bực không nói, cảm giác thất bại không cần nói cũng biết.

"Đứa nhỏ cần cha mẹ quan tâm. Anh ít quan tâm đến Thần Đốc. Đứa nhỏ càng lớn càng dễ dàng cố chấp. Chính anh suy nghĩ một chút, Tiểu Đốc cũng đã lớn như vậy, anh nói anh có đi tham gia họp phụ huynh sao? Có quan tâm việc học của nó sao? Có thấy nó bị bệnh không..."

Cô nhẹ nhàng hỏi, cũng không trách, nhưng thay Tiểu Đốc nói ra chuyện bất công.

"Không có."

Anh lau mặt một cái: "Trước kia là mẹ của nó chăm sóc, sau này là cha mẹ anh quản nó."

"Sau này, quan tâm nó nhiều hơn. Mặc kệ như thế nào, nó là con của anh. Vì anh mà đến. Anh của em cũng rất quan tâm Đông Kỳ, mới đầu cũng không phải rất quan tâm, sau này biết rõ nó là con ruột của mình, khi đó anh ấy thậm chí không biết đứa nhỏ là ai sinh, nhưng anh ấy cũng chậm rãi yêu mến đứa con trai này. Cha con. đó là quan hệ máu mủ tình thâm. Sao có thể quanh năm suốt tháng bỏ qua nó chứ..."

Anh trầm mặc.

Không phải.

Cũng không cách nào tranh luận.

Thế giới không có con người toàn vẹn.

Sự nghiệp của anh, được lên đỉnh cao, cũng làm anh không có được một gia đình hòa thuận.

Một lát im lặng...

Thần Huống vừa quay đầu, đột nhiên đưa tay về phía cô.

Cô thấy khẽ giật mình, không biết anh có ý gì.

"Sau này anh sẽ cố gắng làm người cha tốt..."

Anh nói, dáng vẻ kia dường như đang bảo đảm với cô.

Cô gật đầu, khẽ cười, đưa tay bỏ vào trên lòng bàn tay của anh cầm chặt:

"Ừ, em tin anh có thể!"

Một tay khác, gác ở trên ghế sau lưng, từ từ dời đến eo cô, kéo cô vào trong lòng ngực của anh, cánh tay bị cô nắm giơ lên bên môi, một nụ hôn rơi xuống.

"Anh cũng sẽ cố gắng làm một người chồng tốt."

Gió mát lướt nhẹ qua, mang đến giọng nói trầm thấp đầy hứa hẹn.

Ánh xanh rực rỡ rơi vào trên khuôn mặt hơi ngẩn ngơ của cô, chút ngượng ngùng cuối cùng tràn ra ở đáy mắt, cuối cùng, cô dịu dàng như nước nhẹ gật đầu.

Cô tất nhiên tin tưởng anh.

"Chỉ mong chuyện hôm nay, sẽ không tạo thành ám ảnh cho em."

Anh đặt ngón tay lên cằm của cô.

"Sẽ không. Mỗi người đều có chuyện xưa. Chuyện xưa đã là chuyện quá khứ. Chúng ta, trong tương lai..."

Đáy mắt trong trẻo, dường như ánh sáng thủy tinh, có thể lấp lóe sáng dưới ánh đèn, anh cúi đầu cắn môi của cô một cái, sau đó tách ra, anh nói một câu:

"Nói rất hay. Chúng ta, trong tương lai..."

Ở một lần nữa hôn lên môi của cô, giọng nói của anh truyền đến trong tai cô:

"Anh sẽ rất chờ mong..."

Vừa hôn, nụ hôn thật sâu kéo dài.

Mới đầu, thân thể của cô cứng ngắc, không cách nào chấp nhận, thậm chí còn còn có chút bài xích, nhưng anh bá đạo ôm chặt thân thể mềm nhũn của cô, từng chút từng chút dụ dỗ, làm cho suy nghĩ của cô rối loạn.

Khi ngừng hôn, cô đã thở hổn hển, còn anh, ánh mắt sâu sáng, hơi thở cũng bất ổn, khóe môi còn cong lên, đưa tay dùng sức nhéo nhéo mũi của cô, trong miệng lẩm bẩm một câu:

"Em rất làm cho người ta thèm ăn!"

Cô khẽ giật mình.

Anh vuốt tóc của cô, lặng lẽ nói: "Em ngoan ngoãn ngủ trước đi... Anh muốn đi tắm nước lạnh..."

Tắm nước lạnh...

Mặt Đông Lôi xấu hổ đỏ bừng, vội vàng né tránh, đi về phòng.

Tâm kịch liệt nhảy loạn.

Trong đình viện, người đàn ông cười khổ, chỉ hôn đã chọc người...

Một lần nữa trở về phòng, anh thấy hiệp nghị trên bàn trà đã bị cất vào, đột nhiên tâm tình có chút vui mừng, kế hoạch sinh con cũng đã có, anh còn lo lắng cái gì ——

Hiện tại tư vị chỉ nhìn không được ăn này, kỳ thật cũng có ý tứ không phải sao?

Nghĩ như vậy, đột nhiên anh cảm giác được bản thân rất có tinh thần tự sướng.

Nói thật, hôm nay, tâm tình của anh, giống như xe cáp treo.

Buổi sáng nhàn nhã, ngủ một giấc thật ngon, ôm ấp cô vợ nhỏ, mùi vị không tệ.

Lúc đua ngựa, thoải mái vui sướng, khó được có thời gian trống một chút, bên cạnh vẫn có một con ngựa hiểu chuyện.

Biết vợ trước gặp chuyện không may, buồn bực.

Mắt thấy con trai đả thương người, thật nổi giận.

Thấy mẹ con họ ôm nhau khóc ròng, tâm tình vô cùng nặng nề.

Mà vừ rồi, lúc ôm hôn môi bà xã nhỏ, những tâm tình không vui kia, đã tan thành mây khói.

Đây là một cảm giác thật kỳ diệu!

Anh mơ hồ cảm giác mình giống như lại trở về hai mươi tuổi, cảm giác xúc động này, đơn giản còn ở trên người anh.

Tắm rửa xong đi ra, cô đã ngủ, rất thơm, rất ngọt, nghĩ đến ban ngày mệt mỏi, anh kéo chăn bước vào, cúi đầu hôn môi của cô một cái, tắt đèn, ngủ.

Lúc này, đột nhiên anh rất muốn cô sinh một đứa con gái cho anh.

Con trai rất khó khăn dạy dỗ, có Thần Đốc là đủ rồi. Muốn một đứa con gái, anh sẽ cảm thấy rất hoàn hảo.

Con gái là người yêu kiếp trước của cha...

Ừ, việc này, còn nhiều thời gian...

Ngày sau... Còn dài...

Chỉ là, đêm dài đằng đẵng, mùi thơm lại tập kích, thật sự có chút tra tấn người...

Ngủ trong chốc lát, anh ngồi dậy, muốn đi ra ngoài hút thuốc, lại nghĩ tới bản thân phải cai, thật sự là... Tự tìm phiền não...

Kết quả, đêm thứ hai kết hôn, nửa đêm anh làm việc thư phòng, thẳng đến ánh mắt cay cay, lúc này mới chui vào chăn, kéo cô vợ nhỏ vào lòng, ngủ...

Một khắc này, trong lòng anh không nhịn được nghĩ:

Khoản nợ này, sớm muộn anh cũng lấy lại...

Đến lúc đó nhất định không buông tha...

Tuyệt không tha cho...

Vì có thể làm cho Đông Lôi mang thai một cục cưng khỏe mạnh, điều trị thân thể là nhất định.

Vì thế, lão thái thái định ra một kế hoạch cho Đông Lôi, hiệp nghị quy định sinh con: Kết hôn một tháng đầu, Đông Lôi phải ở lại Thần gia, đến lúc đó, lão thái thái sẽ mời chuyên gia bắt đầu chăm sóc cuộc sống và ăn uống hàng ngày của cô.

Đông Lôi cũng không muốn ở lại Thần gia, mặc dù bà nội ông nội nãi, ba chồng, mẹ chồng đối với cô không tệ, cuối cùng là hoàn cảnh mới, tâm lý của cô, vẫn không có cách nào hoàn toàn thích ứng.

Nhưng lão thái thái nói, đưa Tiểu Đốc đến với mẹ của nó, bà sẽ cảm thấy quạnh quẽ, cho nên, chuyện mỗi lúc trời tối đọc báo, đều để cô tiếp nhận.

Sáng sớm ngày 23 Thần Huống là đã rời đi, lúc đó Đông Lôi đang ngủ say.

Sau khi Thuần Huống rời đi ngày đầu tiên, Âu Diên lôi kéo Đông Lôi đi khám Trung y, tiến hành kiểm tra thân thể một lượt.

Chuyên gia nói: "Phu nhân bởi vì sinh non, thân thể có chút hư nhượt, nếu như muốn mang thai, không chỉ có phải uống thuốc, cần phải ăn uống điều độ."

Một câu, hại Đông Lôi đã thành ấm sắc thuốc.

Buổi tối uống vào chén thuốc đắng chát, lông mày cô nhíu lại.

Nhưng cô rất rõ ràng, tất cả đều này là vì tốt cho cô.

Thần Huống rời đi ngày hôm sau, cô và bà nội ngồi nói chuyện nửa ngày, nghe bà nội nói chuyện trước kia, rất lãng mạng, đều hại cô suy nghĩ thật nhiều.

Lúc ấy, cô rất hâm mộ bà nội, có thể may mắn gặp được một người đàn ông như vậy.

Đúng vậy, tình yêu là vậy!

Nhưng không phải ai có thể may mắn như vậy, có thể trong lúc tuổi còn trẻ gặp gỡ người hợp ý mình, cũng soạn ra một đoạn nhạc lãng mạn truyền kỳ thuộc về mình.

Có lẽ trên đời mỗi người đều mang giấc mộng tình yêu, nhưng không phải tất cả mọi người có thể thực hiện giấc mộng đó.

Có hôn nhân của một số người, không liên quan tình yêu. Sinh con cũng không quan hệ gì với tình yêu. Gần nhau cả đời, hơn nữa bởi vì làm bạn nhiều năm sinh ra tình thân, cùng với hôn nhân làm cho họ có thêm một phần trách nhiệm.

Buổi tối lúc ngủ, cô nhớ lại những chuyện bà nội đã từng nói, cô nghĩ: Đời này của cô, chỉ sợ không có khả năng có yêu tình.

Một khắc này, lòng của cô buồn bã!

Thần Huống rời đi ngày thứ ba, cô đánh cờ với ông nội, thua thật thê thảm. Ông nội giành được thắng lợi, cười mặt mày hớn hở, giống như lão ngoan đồng.