Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 350




Cùng lúc đó, Na Dĩnh xuất hiện tại Thất CẨm Viên, ngay chỗ HOắc Khải Hàng quỳ xuống đất, vẻ mặt phong trần từ nước ngoài trở về, anh đi đến bên quan tài của vợ, nghe được tiếng động của một người đàn ông khác, cha vợ anh liền chảy ra nước mắt thỉnh cầu.

“Cô ấy là vợ tôi, hừm!” thanh âm của anh rất lạnh lùng.

“Tang sự của vợ tôi, tôi sẽ tự giải quyết, không cần bất cứ kẻ nào quan tâm”

Na Dĩnh mắt đỏ ngầu, hung hăng hạ lệnh, giơ tay lên đẩy người nhà ra lạnh lùng đi qua.

Cố Chấn không nói lời gì, trên pháp luật, người đàn ông này vẫn là chồng của con gái ông. Anh thực sự có quyền này.

“Na Dĩnh, yêu một người cũng không phải chỉ chiếm giữ của riêng mình, thành toàn, có khi cũng là một phương thức thể hiện tình yêu”

Đông Đình Phong nói ra một câu rất có lực. ninh Mẫn đi lên trước, rất ăn ý nói một câu:

“Đúng, hôm nay anh là người có quyền đưa vợ anh đi, nhưng anh có nghĩ tới nguyện vọng của người chết không? người cô ấy yêu là ai? Anh hẳn là người biết rõ. Cố Hiểu khi còn sống cũng không mấy vui vẻ, nếu anh muốn cô ấy khi chết cũng không được yên ổn, vậy anh cứ làm đi....”

Na Dĩnh vịn vào quan tài khóc.

Ngày 13 tháng 9 năm 2012, Na Dĩnh rút cuộc cũng ký tên vào giấy ly hôn khi còn sống Cố Hiểu đã soạn thảo.

Cùng ngày hôm đó, tại biệt thự Thât Cẩm Viên cử hành một hôn lễ đặc biệt. Hoắc Thiếu gia Hoắc Khải Hàng đệ nhất thiếu Quỳnh Thành, lấy thiên kim tiểu thư Cố gia Cố Hiểu. Bộ phận hôn nhân chứng thực, như vậy hôn nhân đã được đăng ký, nhà gái ký tên bởi Cố Chấn, chứng hôn bởi Na Dĩnh.

Ngày 14 tháng 9 năm 2012, Hoắc gia mở tang lễ.

Ngày thứ ba, Cố Đan để tang, thân tín Hoắc Thị đều đến phúng viếng. Cố gia lấy danh nhà mẹ đẻ dâng hương tưởng nhớ. Cha của Thần Huống cũng đến. Tang lễ rầm rộ chưa từng có.

Cùng một ngày, thủ tướng Đông Đình Phong bỏ hết việc quan trọng cùng phu nhân đến. Phong viên đào khoét tận gốc chuyện phu nhân của thủ tướng trước kia là đội trưởng đội Liệp Phong.

Cũng có một số truyền thông đã phát hiện ra Ninh Sênh Ca và Hàn Tịnh lớn lên giông nhau, nhưng được bộ thông tin nhúng tay vào nên truyền thông cũng không cường điệu hóa quá.

Đối với những người biết chuyện này cũng không dám viết lung tung. Không có ai dám lấy chuyện của phu nhân thủ tướng ra viết bài.

Nhất là đối với chuyện các thành viên trong tổ Liệp Phong hi sinh lẫm liệt vì tổ quốc mà đưa ra binh luận thì chỉ có tự tìm cái chết. Ít nhất trong nước truyền thông cũng không ai dám.

Một thân váy đen, kính đen, tóc dài bộc lên, Ninh Mẫn đang mang thai tới dự tang lễ của Cố Hiểu.

Ba ngày nay cái tên Cố Đan thay bằng Hoắc Đan, vân không có ngủ, Hoắc Khải Hàng cũng không ngủ, hai cha con đều mang nét mặt mệt mỏi.

Ngày hạ táng là ngày 16 tháng 9, Hoắc Đan quỳ gối trước mộ me, dập đầu thật lâu không có đứng dậy.

“Vãn Vãn”

Ninh Mẫn cúi đầu nhìn Khuynh Vãn vẫn rúc bên người, đứa nhỏ này ánh mắt nhìn chăm chú Hoắc Đan. Từ lúc Hoắc Đan hiến tủy cho Vãn Vãn, Vãn Vãn đối với người anh này, còn có yêu thích không nói nên lời.

Trước kia lúc ở bệnh viện, đã đặc biệt yêu thích quấn quýt, luôn miệng gọi Đan ca ca, khiến đứa nhỏ trời sinh tính tình cô đơn toàn bộ tươi cười rực rỡ.

Sau đó cũng vì ở chung bệnh viện Hoắc Đan thường xuyên đến thăm Vãn Vãn. Đứa nhỏ này so với Vãn Vãn và Đông Kỳ, tuy rằng hơn 9 tuổi, nhưng khi ở chung rất ấm áp. Hoắc Đan coi chúng như em trai em gái, ba đứa rất hòa hợp.

Có lúc Hoắc Đan thường ngẩn người khi nhìn thấy nụ cười của Vãn Vãn. Ninh Mẫn từng hỏi

“Sao lại nhìn ngây người như vậy?’

Đứa nhỏ này trả lời: “Vãn Vãn cười thật sự rất đẹp, ngọt ngào như vậy, cháu chưa từng có được”

Lúc đó cô như muốn rơi lệ. Còn lúc này đây, cô khóc cũng đã làm chỉ có đau. Đối với tiểu Đan, cô chỉ có thể áy náy trong lòng cùng đau lòng

“Mẹ, anh Đan nhìn rất thương tâm, con nhìn rất khó chịu, anh Đan không có mẹ, thật đáng thương!”

Vãn Vãn có chút xúc động. Ninh Mẫn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, nói khích lệ:

“Vậy con hãy đến bên cạnh anh Đan đi”

“Vâng!”

Vãn Vãn gật đầu: “Con muốn đem sô cô la và bánh ngọt cho anh Đan ăn...”

Bên thân con bé là một cái balo, trong balo có hai bọc kẹo.

“Ukm. Đi thôi”

Vãn Vãn lôi đồ ăn mà cô yêu thích ra chạy về phía Cố Đan, hai bím tóc tung bay theo nhịp.

Cô đứng tại chỗ nhìn thân ảnh Cố Đan, mất đi tình thương của mẹ, trong cuộc sống của đứa nhỏ này luôn mù mờ, đến bao giờ, mới có thể xua đi?

Một tiếng thở dài biến mất trong gió.

Người đưa tang, từng người từng người bắt tay với người nhà Hoắc gia và Cố gia, rời đi, chỉ còn lại một mảnh lạnh lùng trong trẻo lưu lại trong nghĩa trang.

Nơi đây là nghĩa trang lớn nhất Quỳnh Thành, một góc này là lăng tẩm của Hoắc Gia, gần trăm năm qua tổ tiên Hoắc gia, đều mai táng ở đây, được khen là nơi phong thủy tốt.

Mà cách đó không xa là lăng tẩm của hoàng gia, mai táng hơn ngàn năm hai mươi mấy vị hoàng đế hoàng hậu.

Hoắc gia cầm quyền, lăng tẩm của Hoắc thị cũng bình yên đến nay, Ninh Mẫn nhìn một vòng sau lại nhìn về bia mộ của Cố Hiểu.

Trên bia mộ đã được làm vợ, không biết sau khi chết Cố Hiểu có cảm thấy được ản ủi? Cô lẳng lặng nhìn Vãn Vãn đi đến bên Hoăc Đan cẩn thận kéo góc áo người ta, trên mặt còn tham do qua khuôn mặt không biểu lộ tình cảm của Cố Đan, để tâm tình dâng lên, con bé kêu tiếng anh mềm mại.

Di đông reo lên là điện thoại của Đông Đình Phong gọi tới. Cô nhận

“Tang lễ đã xong rồi chứ?” anh nhẹ giọng hỏi. Hôm nay anh không có đi tham dự

“Vâng”

“Khi nào thì em về nhà?”

Ninh Mẫn trầm mặc một chút, rồi mới nói

“Em muốn quay về Bình Sơn vùng giải phóng cũ một chuyến ở vài ngày bình phục lại tâm tình một chút”

“A Ninh....Em đang trốn tránh anh sao?”

Anh gọi một tiếng có chút vang, có chút vội. Sau đó mới thán nói nửa câu sau.

“Không phải, chỉ là muốn bình tâm một chút. Chuyện của Cố Hiểu, em không thể nói là anh làm sai, em biết anh không nói cho em là vì lo lắng cho em, nhưng em không có cách nào tiếp nhận được Cố Hiểu là vì em mà bị liên lụy, chết thảm như vậy. Tháng 9 cùng là tháng 9....

Cô hít một hơi, cảm thấy gan bàn chân lạnh lẽo, nước mắt như muốn rơi ra:

“Em lại phải tiễn đưa một người chiến hữu nữa”

Đông Đình Phong im lặng một chút, không có nói quá nhiều lời an ủi, chỉ lý trí đem hiện trạng đặt trước mặt cô

“Bây giờ, Mạc Thần Chi còn chưa bắt được, em ở vùng Bình Sơn giải phóng cũ, anh sẽ rất lo lắng”

“Không phải anh nói Mạc Thần Chi bị thương sao, em nghĩ bây giờ hắn chim sợ cành cong, tạm thời không có khả năng đi làm loạn.... huống chi, anh cũng đã tăng cường đề phòng khu Bình Sơn”

“Nếu em nghĩ như vậy, đó là em không hiểu được hắn,,... hắn chính là loại người không đặt được mục đích thì không bỏ qua. Tóm lại trước khi chưa bắt được hắn anh không muốn em rời khỏi Đạt Lâm Đặc cung, chạy đến nơi khác ở”

Ngữ khí tràn đầy lo lắng, khiến Ninh Mẫn không nhịn được hỏi lại

“Làm sao anh hiểu được hắn sao?”

Anh trả lời: “So với em hiểu biết nhiều hơn một chút. gần đây anh luôn nghiên cứu hắn, Ninh Ninh, hắn đến lần này ý niệm trong đầu là cùng đến chỗ chết, chuyện tàn nhẫn gì hắn cũng có thể làm ra....”

Cùng đến chô chết? Ninh Mẫn nhíu mày

Cô biết, bảy năm trước, vì cứu Hoắc Khải Hàng, cô dẫn tổ Liệp Phong vào đảo, giết mấy tên cướp máy bay trong đó 3 người là huynh đệ tốt của Mạc Thần Chi, sáu năm sau, TRúc Quốc trước biến động chính trị móc nối với Hoắc Kiến Quốc nhằm hi vọng duy trì mối quan hệ hai nhà Mạc Hoắc, sau khi HOắc Mạc hai nhà thành hiệp thương, vốn để Hoắc Kiến Quốc trở về Đông NGải Quốc, kết quả lại bị Mạc Thần Chi bắt cóc, tiện đà giăng lưới bắt hết tổ Liệp Phong.

Người này vì báo thù tổ Liệp Phong mà làm vậy có thể nói là liều lĩnh, nhưng hắn làm sao lại liều lĩnh như vậy?

Nguyên nhân lúc đầu, là bọn họ bắt cóc Hoắc thiếu, Liệp phong phụng mệnh đi cứu người mà đánh gục vài hung đồ, thuộc vào đang lúc phòng ngự, hắn dựa vào cái gì mà báo thù, dựa vào cái gì?

“Hắn vì sao lại muốn cùng đến chỗ chết với em?” cô nói

“Anh cũng biết một ít gì đó?”

“Việc này, chờ em về đến nhà, anh sẽ cùng em nói chuyện...chuyện có liên quan đến Mạc gia. Mặt khác, có liên quan đến Mạc Thần Chi vì sao lại biến thành như bây giờ, là có nguyên nhân, hắn bây giờ tâm lý có vấn đề,...chúng ta không có cách nào dùng tư duy của người bình thường đi phân tích hắn được. chờ em quay về rồi hãy nói, anh bây giờ còn có chuyện quan trọng phải làm... buổi tối chúng ta gặp mặt nói chuyện”

Anh thật sự giảo hoạt, nói một nửa, giữ lại một nửa, rõ ràng là muốn cô sinh lòng tò mò, ngoan ngoãn mà quay về nhà. Aizzz gả cho người đan ông như vậy, về sau nhất định sẽ bị anh ăn sạch...

Cô cau mày, đột nhiên cảm thấy, gả cho đàn ông không thể quá thông minh nếu không sẽ bị tính kế, ngốc một chút, mới có thể bắt nạt.

“Được buổi tối em sẽ trở về, bây giờ em đi Binh Sơn vùng giải phóng cũ, cùng mẹ nói chuyện, đi bồi chuyện với ông nội, Vnax Vãn và Đông Kỳ em sẽ đưa chúng về trước”

“Ừm, vậy cũng tốt, anh sẽ phái người đi cùng em”

Thiếu chút nữa cô muốn nhíu mày.

“Có cần thiết không?”

“Có cẩn thận vẫn hơn”

“Được rồi”

Bây giờ cô không thể hoạt động lưu loát, bất cứ chuyện gì cũng không thể đại khái. Cô không đợi Đông Đình Phong nói thêm gi, vôi cúp máy, bởi vì nhìn thấy Vãn Vãn òa khóc, đưa bé này vốn vui vẻ không dễ dàng khóc.

Ninh Mẫn quay người nhìn Vãn Vãn té trên mặt đất, Hoắc Đan lạnh lùng xoay người rời đi, cái bánh ngọt kia rơi bị hỏng bét. Hoắc Khải Hàng bắt được Hoắc Đan quát hỏi một tiếng

“Sao lại khi dễ em gái hả?”

Hoắc Đan cúi đầu nhìn di ảnh mẹ trên tay, sắc mặt âm u, chạy vội đi. Ninh Mẫn đi qua, Đông Kỳ bên cạnh cô chạy nhanh tới đỡ chị lên

“Thật xin lỗi, Tiểu Đan cảm xúc không tốt lắm”

Hoắc Khải Hàng áy náy nói. Ninh Mẫn còn chưa kịp nói gì Vãn Vãn đã nhào vào lòng, ủy khuất kêu lên

“Anh Đan ghét con, anh nói cô HIểu Hiểu là do mẹ hại chết, anh không bao giờ muốn gặp con nữa..”

Lời này làm tim Ninh Mẫn co rút một trận. Cô biết đứa nhỏ kia trong lòng rất oán hận cô. Hoắc Khải Hàng nhíu mày, nhưng cũng không trách Tiểu Đan.

Tuy anh là cha nhưng chưa từng có trách nhiệm của một người cha, ở trong mắt tiểu Đan, chỉ có mẹ là quan trọng nhất. Hiện tại ngay cả chỗ dựa duy nhất cũng mất đi, nó sẽ có cảm xúc phản nghịch cũng là điều bình thường.

Mặc kệ như thế nào, nó cũng chỉ là một đứa nhỏ.

Hơn nữa còn đang ở tuổi phản nghịch, lúc này nếu xử lý không tốt rất dễ đẩy đứa nhỏ vào lối rẽ. Bây giờ Tiểu Đan đang sống trong những ngày tháng khó khăn nhất.

“Vãn Vãn anh Đan nói chỉ là nói đùa, đừng khóc”

Đông Kỳ lau nước mắt cho nhóc, nước mắt vẫn tí tách rơi, làm bộ chán ghét kêu lên:

“Nói không được khóc lại khóc, em chụp lại bộ dạng xấu xí của chị, đăng lên mạng. Để cho mọi người xem bộ dạng thiên kim đệ nhất Đông Ngải Quốc xấu biết bao”

Vãn Vãn hầm hừ tức giận, đôi bàn tay trắng như phấn chỉ tên tiểu tử

“Tiểu tử chết tiệt em có cùng lòng với chị không vậy...”

Hai đứa nhỏ đọ miệng một phen, Vãn Vãn lập tức quên liền quên khóc, Hoắc Khải Hàng và Ninh Mẫn đứng nhìn bia mộ Cố HIểu, nhìn hai đứa nhỏ đuổi nhau, chuyện này coi như trôi qua.

Trẻ con rất dễ dàng quên đi nỗi đau.

Ninh mẫn quay người lại, Hoắc Khải Hàng cũng quay đầu theo, hai người ánh mắt đều là bi thương. Trên bia mộ có viết mấy chữ: Mộ vợ Cố Hiểu, chồng Hoắc Khải Hàng con Hoắc Đan lập”

Bức di ảnh là hình quân trang, vẻ mặt nghiêm túc, trầm tĩnh, cô ấy rất ít khi cười. Cho dù trong trí nhớ của Ninh Mẫn, hay ấn tượng của HOắc Khải Hàng

“Nén bi thương”

Ninh Mẫn nhẹ nhàng nói