Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 320




Cô bị hắn ôm trong lòng, ấm áp từ cơ thể hắn truyền sang cho cô, câu nói dịu dàng kia như dòng nước ấm chảy vào nơi sâu thẳm trong tim làm tâm tư cô dần bình tĩnh, thì thào nói.

“Ừ!”

Hắn dịu dàng gật đầu.

“Nhà của chúng ta?”

“Ừ!”

“Làm sao có thể?”

Cô ở trong ngực hắn, xoay người lại đối diện với hắn.

“Vì sao không thể?”

“Em là vợ Đông Đình Phong... em không ly hôn...”

Bốn chữ cuối cùng, cô cắn chặt răng đau khổ nói ra.

“Khong phải!”

Hắn nâng cằm cô, nhẹ nhàng nói, vừa nãy trong phòng tắm hắn vẫn nói chuyện với Đông Đình Phong, hai người lần đầu tiên bình tĩnh nói chuyện với nhau, nói rất nhiều nên hắn cũng hiểu được.

Cô ngây ngốc.

“Cái gì?”

“Anh nói, em đã sớm không còn là vợ của Đông Đình Phong.”

“Làm sao có thể không phải?”

“Đúng, không phải! Từ nay về sau, em là vợ anh.”

“Vợ anh?”

Cô chớp mắt, có vẻ hoang mang.

“Tại sao em lại trở thành vợ anh?”

Cô như một học sinh tiểu học ham học hỏi, tò mò nói.

“Bởi vì anh muốn kết hôn với em.”

Tay hắn nhẹ xoa mắt cô.

“Gả cho anh, được không? Để cho anh lấy em...”

Ánh mắt của cô sáng lên.

“Được, em gả cho anh...”

Sau đó lại nhanh chóng lắc đầu.

“Không, không, không, em không thể gả cho anh.”

Tâm trạng cô đột nhiên rối loạn.

Cô muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm chặt.

“Và sao không thể gả?”

“Anh không biết, anh căn bản không biết...”

Cô kêu lên, trên mặt đều là hoảng sợ, nước mắt lại lắn xuống.

“Anh không biết cái gì? Nói ra...”

“Không muốn, không muốn, em không được nói.”

“Vì con của chúng ta sao? Những người đó dùng con uy hiếp em?”

Cô rốt cuộc bất động, kinh hãi ngẩng đầu nhìn hắn, hung hăng cắn môi, nhìn thật lâu, có vẻ như rất cẩn thận.

“Anh biết?”

“Ừ!”

Hai hàng nước mắt lại lần nữa lăn xuống.

“Thực xin lỗi, là em không bảo vệ con tốt, thực xin lỗi, em không phải muốn nói cho anh biết... chỉ là... là... phát sinh ra rất nhiều chuyện... em không tìm được anh... em không xác định...”

Cô muốn giải thích, lại bị hắn bịt miệng.

“Suỵt, đừng nói. Anh biết là anh không tốt.”

Hắn lau nước mắt cho cô.

“Nghe. Anh chỉ muốn có em. Đừng để bọn họ điều khiển nữa. về sau em có anh, chúng ta có thể thoát khỏi bọn họ. Chúng ta có thể bắt đầu lại lầm nữa... Cẩn Chi sẽ giúp chúng ta mang con về.. về sau chúng ta một nhà ba người , có thể ở cùng nhau, cùng nhau nuôi con lớn...”

Tương lai tốt đẹp như vậy thật sự rất mê hoặc người.

Cô ngơ ngác khát khao, về hạnh phúc của một nhà ba người, cuộc sống như vậy thật tốt...

“Không được...”

Cô run rẩy nói ra hai chữ, ánh mắt lóe lên nỗi bất an

“Anh lấy người khác... sau đó đem con cho em là được rồi...”

“Không có em thì làm gì có gia đình?”

“không được!”

Cô vẫn lắc đầu.

“Anh không biết trên người em bị làm sao. Anh không biết...”

“Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì đều đã qua rồi. Đúng không...”

“Không đúng. Không qua.”

Nước mắt cô lại lăn dài trên má.

“do ở nơi này nên nhớ rất rõ. Quên không được...”

“Anh sẽ giúp em quên...”

“Không được, anh sẽ ghét bỏ em. Ngay cả em cũng ghét chính bản thân mình...”

“Sẽ không!”

“Không được. Anh buông tay... buông tay...”

Cô muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn nhưng không thể.

“Em không phải Hàn Tịnh năm đó, không phải...”

Cô đau khổ khóc lên, hình ảnh đó luôn bám riết lấy cô, quên không được, chém không đứt.

Hắn ôm cô.

“ Với anh em vẫn là Hàn Tịnh. Nghe. Về sau chúng ta sẽ sống tốt. Em biết không? Không có em anh rất đau khổ. Sau này em sẽ giúp anh, anh và em không phải là luật sư chuyên nghiệp sao? Anh giúp em trở về với cuộc sống bình thường, chúng ta sẽ có cuộc sống tốt không bị ai cưỡng ép.... tuyệt nhiên không thể nản lòng...”

Hắn nâmg mặt cô, nghiêm túc cổ vũ.

Hàn Tịnh rốt cuộc cũng im lặng một chút, hơi thở bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ đến tương lai mà hắn nói---- cô vẫn có tương lai sao?

“Em...”

“Cái gì khác cũng không cần nữa..”

Hắn nhẹ nhàng nói.

“Anh muốn em gả cho anh... chúng ta sẽ đem toàn bộ chuyện quá khứ xóa bỏ... chuyện sau này và bảy năm trước anh sẽ đem gánh nặng trên vai em bỏ xuống... anh có thể giải quyết, tin anh, anh nhất định có thể giải quyết. Nếu không thể giải quyết còn có Đông gia, ... đúng rồi, chờ một chút... anh cho em xem cái này........”

Hắn xoay người đi tìm tây trang lúc trước mặc trên người, từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung , xoay người lại mở ra trước mặt cô, một đôi nhẫn bạc sáng lấp lánh hiện lên trước mắt cô.

“Trước kia em thấy đôi nhẫn này trên TV, biết em rất thích nên anh đã mua nó tuy không đẹp đẽ quý giá, nhưng chứa đựng tình yêu anh dành cho em.”

“Khi đó em đã nói, hôn nhân của chúng ta không cần phải hoa lệ cầu kì, không cần nhẫn kim cương sáng long lanh, chỉ cần hai trái tim giao hợp lại một chỗ. Làm thành một gia đình ấm áp, sống nương tựa vào nhau. Lúc đó là điều em mong muốn cũng là điều duy nhất anh có thể làm cho em.”

“Hiện tại, anh không còn là tiểu tử nghèo như năm xưa, nhẫn kim cương tuy không phải không mua nổi nhưng anh chỉ mua đôi nhẫn này chỉ muốn cho em biết, lòng anh vẫn như cũ trước sau không thay đổi. Tuy cuộc sống thay đỏi nhưng chỉ muốn cùng em xây dựng một mái ấm gia đình bình thường.”

“Gia đình này có em, có anh. Từ nay chúng ta phu xướng phụ tùy. Dốc sức làm ra sự nghiệp không bao giờ rời xa nữa.”

“A Tịnh, gả cho anh được không? Về sau làm A Tán phu nhân... đem nhẫn đeo lên, chúng ta sẽ lập tức đi đăng kí...”

Hắn quỳ gối bên chân cô, vẻ mặt rất chân thành.

Cầu hôn như vậy, cảnh tượng nưh vậy hắn vẫn thường mơ thấy, nhưng mỗi một lần tỉnh lại, bên cạnh hắn lại lạnh như băng, người hắn yêu sớm đã không ở đây.

Tiếc nuối đời này khó mà bù lại được.

Nhưng ông trời rủ lòng thưuong lại cho hắn một cơ hội.

“A Tịnh, gả cho anh.”

Lại một lần nữa hắn thâm tình thỉnh cầu.

Hàn Tịnh ngơ ngác nhìn.

Đôi nhẫn trong hộp nhung là đôi nhẫn cô nhìn trúng bảy năm trước. Mộc mạc tự nhiên nhưng đại biểu cho tình yêu kiên định.

Cô hoảng hốt, nhớ lại.

Bọn họ đã từng cùng nhau chjay tới Châu Bảo Hành bởi vì A Tán nói: muốn đưa em một lễ vật. Bởi vì lễ vật này chỉ có thể đem trên tay em nằm trong lòng em.

Ngày đó bọn họ cùng nhau chọn thật lâu. Trang sức ở Châu Bảo Hành ngày đó rất là tinh xảo sang quý.

Cô biết hắnn không mua nổi, nêm chỉ chọn nhẫn giá bình thường nhưng lại bị hắn không đồng ý.

Sau, người bán hàng tháy hắn chọn cái này lấy cái kia rốt cuộc không còn nhẫn nại nói.

“ Tiền nào đồ nấy, trên đời này làm gì có thứu gì tinh xảo sang trọng lại rẻ bao giờ?”

Trách móc cũng khéo, bọn hắn đang định bỏ đi thì quản lý Châu Bảo Hành chạy đền tuyên bố một chuyện, nói lão tổng bọn họ hôm nay ăn mừng đầy tháng cho con nên giảm giá tất cả các mặt hàng.

Cô nhìn trúng đối nhẫn này từ hai vạn giảm xuống thành bốn ngàn.

Bốn ngàn này nói nhà giàu không đáng nhưng nghèo thì vẫn là cao. Trên người hắn chỉ mang ba ngàn cô cũng đi vội nên chỉ mang tiền lẻ. Nhưng may thay Châu Bảo Hành giảm giá trong ba ngày, vì thế bọn họ về nhà lấy thêm tiền.

Nhưng ngày đó Thường Hoan lại bệnh ngất đi nên hắn vì mẹ mà lấy tiền mua nhẫn đi mua thuốc. Nhẫn không mua được, ba ngày sau hoàn lại giá bọn họ cũng chảng biết làm gì.

Hắn hứa với cô: một ngày nào đó nhất định sẽ mua cho cô đôi nhẫn đó.

Hiện tại, cuối cùng cũng mua được. Người đàn ông này vẫn còn nhớ rõ lời hứa với côcô đưa tay nhận lấy, hình ảnh trong đầu lại bắt đầu rối loạn. Đôi nhẫn này xuất hiện, làm trong lòng cô nhớ lại quãng thời gian khi xưa. Hình như cô vẫn là một cô gái không nhiễm bụi trần, bọn họ ở trong một căn phòng lộng lẫy, hắn cầu hôn cô , không khí tốt đẹp, tâm tình cũng xúc động, khung cảnh này thật làm dao động lòng người.

Cô vui sướng nhận lấy, không tự chủ được đeo lên nhận lời:

“Được, em gả cho anh...”

Hai người đem nhẫn cho nhau, một đôi uyên ương trời định kiếp này.

Hạnh phúc cứ như vậy không hề báo trước đi đến.

~~~~~~~~~~

Về Hàn Tịnh và Đông Tán ngày mai hai người họ sẽ đi đăng kí kết hôn, kết thúc lại chuyện của bọn họ, ta sẽ không nhắc tới nữa, ta cho nữ nhân đáng thương này một cái kết hạnh phúc. Về phần Thần Huống, Đông Lôi, Cố duy sẽ có ở ngoại truyện. Trong chính văn sẽ không viết nữa........... bye!!! Moazzzz