Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 272




Đông Đình Phong nhíu mày, Hoắc Trường An nói chuyện luôn mang theo một loại cưỡng ép mọi người.

“Thật có lỗi, tôi hiện tại không có thời gian.”

“Vậy cho ta thời gian, ta cần cùng con và Đông lão gia gặp mặt... à còn có Khải Hàng. Khải Hàng hôm nay đi BaThành, có phải hay không đi tìm con?”

Hoắc Trường An dùng loại ngữ khí này hoàn toàn có thể khẳng định.

“Hắn hiện tại đang ở chỗ tôi.”

“Vậy tốt rồi đỡ tốn công ta phải đi tìm hắn. Tối hôm nay chúng ta cùng tới Đông viên, chúng ta cần nói chuyện...”

Mí mắt Đông Đình Phong nháy nháy:

“Vì sao lại phải vào tối hôm nay?”

“Đông Dạng và Kim Hàm đi BA Thành có phải hay không?”

“Làm sao ông biết?"

Hắn thản nhiên hỏi lại.

Kỳ lạ, người đàn ông này đang yên đang lành sao tự nhiên lại để ý đến cô cô?

“Cô ấy nói cô lập gia đình sao?’

“Chuyện này và ông có liên quan sao?”

Hắn lãnh đạm hỏi lại.

Hoắc Trường An cười nhẹ:

“Con cảm thấy sao? A Đề trở thành Đông Dạng ba mươi hai năm, ta đã bị giấu diếm ba mươi hai năm. Đông Đình Phong chẳng lẽ con muốn ta trơ mắt nhìn cô ấy trở thành vợ người khác sao? Thật có lỗi, ta không làm được.”

Đông Đình Phong trong lòng kinh hãi: chuyện này làm sao hắn biết được?

“Bộ trưởng Hoắc hình như ngài đã quên ngài cũng đã kết hôn ba mươi hai năm. Hiện tại ngài lấy thân phận cùng tư cách gì để ngăn cản một người phụ nữ kết hôn?”

Ngữ khí của Đông Đình Phong sặc mùi châm chọc mỉa mai.

“Cho ta một cái hòm thư an toàn... ta sẽ gửi cho con xem cái này, chờ khi xem xong rồi đoán xem ta có hay không có đủ tư cách?”

Đông Đình Phong đưa cho.

Trong chốc lát, một tin nhắn được gửi đến.

Nhìn chằm chằm vào tin nhắn mới được gửi đến trên màn hình, Đông Đình Phong tò mò, tư liệu này là như thế nào?

Hắn đang muốn xem thì bên ngoài truyền đến thanh âm của Ninh Mẫn:

“Hoắc Khải Hàng, anh đến rồi?”

Đông Đình Phong không có xem cái tin nhắn kia, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy vợ mình chậm rãi từ ngoài cửa đi tới, thực nghiêm túc nhìn Hoắc Khải Hàng.

“Ừ vừa tới không lâu.”

“Anh.. thấy được?”

Ninh Mẫn nhìn vẻ mặt hắn thì phát hiện ra điều gì đó bất thường, sắc mặt Hách Quân cũng rất kém.

“Thấy được.” Hoắc Khải Hàng gật đầu.

Ninh Mẫn trầm mặc một chút mới nói: “Muốn gặp Cô Đan không?”

Nam nhân yên lặng, chuyện này thực đang sục sôi trong lòng hắn.

Hắn cho tới bây giờ là một người lương thiện, khát vọng một gia đình ấm áp, lại không tưởng trong lúc vô ý đã gây một cái bi kịch bất hạnh như vậy.

Tim hắn rất khó chịu.

Chuyện hút thuốc phiện cho tới bây giờ là một vết nhơ trong cuộc đời hắn.

Người của Hoắc gia nhữung tưởng sẽ đem chuyện này biến mất khỏi cuộc đời hắn, muốn đem hắn trở thành một vị lãnh tụ truyền kỳ, kết quả đứa bé xuất hiện, đem chuyện này phá vỡ tất cả.

Hoắc Khải Hàng nhắm mắt, chuyện này đối với hắn mà nói là một chuyệ n rất xa lạ, nhưng trong lúc đó cô và hắn lại có một đứa con trai.

Cô vì đứa nhỏ mà phải chịu khổ mười bốn năm, trong khi đó người làm cha như hắn lại không biết một chút gì cả. Lương tri nhắc nhở hắn: hắn nợ cô.

“Còn không có tỉnh? Em đưa anh qua.”

“Cám ơn.”

Hoắc Khải Hoàng nói một câu làm cho quan hệ của bọn họ trở nên xa lạ, hắn nói với Hách Quân:

“anh cùng Trịnh tiên sinh ở chỗ này.”

Hách Quân gật đầu.

“Mẫn Mẫn,phản ứng của Cố Đan thế nào?”

Đông Đình Phong đi qua đây.

“Nó rất hận chuyện này. Cố Đan là một đứa trẻ hiếu thuận, biết được tòn bộ chân tướng sự việc, sẽ có ý kiến riêng của nó, điều này rất bình thường. Nhưng đứa trẻ này đang trong thời kỳ trưởng thành .. về sau cần phải khuyên bảm chăm sóc nó tốt hơn...”

Đứng trước mặt chồng trả lời, nửa câu sau Ninh Mẫn quay sang nhì Hoắc Khải Hàng. Đây là cha đứa trẻ cần phải suy nghĩ thấu đáo.

Trong phòng khách, Cố Đan đang ngồi cúi đầu nắm tay mẹ mình, đắm chìm trong một loại cảm xúc phức tạp.

Mọi người đều nói, con cái là kết tinh của ba và mẹ, là một sinh mạng mới giáng sinh, được chúc phúc, hắn đâu biết tính toán cái gì?

Nhưng nó lại là một kết quả ngoài ý muốn, một nguyên nhân của một âm mưu.

Cha không biết sự tồn tại của nó, họ hàng lại coi nó là con rối để khống chế mẹ hắn.

Không ai thương nó, chỉ có mẹ thương nó.

Nó đã dần dần lớn lên, bước vào tuổi trưởng thành, sinh lý lặng lẽ phát sinh thay đổi, thời đại internet, phim truyền hình tràn lan, thỉnh thoảng trong mắt nó cũng có nữ sinh nào đó.

Nhưng cái từ tình yêu này, ở tuổi trẻ so với người bình thường còn chín chắn hơn, điều này hiện lên trong đầu thì cũng khó tránh khỏi tưởng tượng.

Tưởng tượng cả nam và nữ vì thích nhau mà ở cùng nhau, tưởng tượng thích một người sẽ cảm thấy như thế nào? Bởi vì tuổi trẻ cho nên tâm hồn rất thanh khiết, lại không nghĩ rằng, mình sinh ra không phải là kết tinh của ba mẹ, mà là con rối để khống chế một nữ nhân...

Sau đó thì sao, tai vạ đó đã làm cho nó không có được một gia đình hoàn chỉnh, cô đơn một mình, sống trong vô vọng mà trưởng thành, chỉ có thể kiên nhẫn, hi vọng một ngày có thể phá tan gông xiềng, đến với ánh mặt trời tự do.

Thật Đáng thương cho mẹ, đáng thương cho cả chính bản thân mình, trong lòng cảm thấy chua sót.

Cửa mở, có người đi đến, mang theo một mùi hoa thương lan.

“Có thể hay không đi ra ngoài một chút? Ta có chuyện cần nói với cháu.”

Nó gật đầu, buông tay mẹ, thay cô kéo chăn cho mẹ, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, quay đầu, đi theo ra cửa.

Nó đứng lại ở cửa, sự tồn tại của hắn quá to lớn, nó không thể không ngẩng đầu lên nhìn, nhìn gương mặt lạnh lùng xa lạ mà quen thuộc kia nó hơi thất thần, sắc mặt tái nhợt vì thấy nam nhân này trong tư liệu kia giống nhau.

Bốn mắt chạm nhau, tâm tình nó phức tạp nuốt một ngụm nước bọt. Ánh mắt ngừoi nam nhâm này thâm sâu khó đoán, nó lẳng lặng đánh giá.

Ninh Mẫn nhìn thoáng qua không biết phải giới thiệu với bọn họ như thế nào.

Sau một lúc trầm mặc, nó hướng phòng khách quay trở lại, lấy một cái chén rót nước uống, liều mạng nuốt xuống tất cả ủy khuất và nước mắt. Mười bốn năm qua, đây là lần đâu tiên nó được gặp cha, đây là cha nó.

Nhưng cha có thể như xem cái gì vậy?

Nó căn bản không thấy lạ.

Ngậm chặt miệng, nó quay đầu nhìn nam nhân kia bước vào phòng.

Ninh Mẫn đi về phía nó: “Mỗi người ai cũng sẽ có một sai lầm trong cuộc đời, cha cháu cũng vậy.”

“Dì Ninh, cháu không biết ông ta. Trong thế giới của cháu chỉ có mẹ.”

Nó uống một ngụm lại một ngụm nước, những người khác đối với nó mà nói không quan trọng, chỉ có mẹ là người quan trọng nhất đối với nó.

Ninh Mẫn thở dài trong tim nặng trĩu........................................