Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 8




Lâm Vũ Luân quay người lại, trên tay cầm hồ sơ gì đấy.

"Loại người này không có tình thương chỉ nghỉ đến việc mở trung tâm mua sắm ở đây để kiếm tiền thì không phải là khách của chúng ta" Viện trưởng Bách lắc đầu với Hà Cẩn Ngôn, ý bảo cô đừng lên tiếng nữa, Bà nói với Lâm Vũ Luân.

"Thành thật xin lỗi, tôi là viện trưởng của cô nhi viện này, xin hỏi cậu là " "Chào viện trưởng Bách, tôi là người đại diện của công ty mua mảnh đất này đến để hỏi ý kiến bà.

Hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn bàn với bà về thủ tục và tiến trình dọn đi." Viện trưởng Bách không nỡ dọn đi.

Còn Hà Cẩn Ngôn thì trưng ra vẻ mặt cau có.

Lâm Vũ Luân tiếp tục.

"Chắc bà cũng biết rõ công ty chúng tôi và chủ mảnh đất này đã ký hợp đồng xong rồi." "Không lẽ không còn cơ hội nào để lấy lại mảnh đất này sao?" Hà Cẩn Ngôn cố gắng níu lại một chút hy vọng dù là nhỏ nhoi.

"Đây là mục đích của tôi đến đây ngày hôm nay, trong đó có đầy đủ tư liệu của các cô nhi viện khác." Lâm Vũ Luân đưa cho viện trưởng Bách tập hồ sơ.

"Tôi đã liên lạc với những cô nhi viện này rồi và số lượng trẻ em mà họ có thể thu nhận được, tôi cũng đã điều tra rồi.

Trong đó viết rất rõ, chỉ xem mọi người sắp xếp ra sao thôi."

Sau khi xem qua, viện trưởng Bách ngạc nhiên, nói.

"Cậu đã tìm nhiều cô nhi viện như thế sao, phân chia cả nơi thu nhận những đứa trẻ của chúng tôi à?"

Lâm Vũ Luân từ tốn.

"Mọi người ở nơi này đã hai mươi mấy năm rồi, nhất định sẽ có tình cảm với mảnh đất này.

Tôi bảo đảm không phải nói dỡ bỏ là bỏ ngay mà sẽ chờ sau khi bọn trẻ được chuyển đi.

Vì thế mọi người có thể yên tâm giao lại mảnh đất này cho chúng tôi." "Anh nói xong chưa?" Hà Cẩn Ngôn hếch mặt.

"Tôi rất cảm ơn anh vẫn nghĩ đến tương lai của những đứa trẻ ở đây.

Nhưng tương lai mà anh nghĩ đến đó cũng chỉ là sắp xếp cho chúng tôi rời đi, không phải sao? Anh nghĩ rằng đó là những gì mà chúng tôi thật sự muốn sao?" “Việc khẩn cấp bây giờ chính là nhanh chóng tìm chỗ ở cho bọn trẻ.

Điều đó đương nhiên là những gì chúng tôi muốn." Không giống như anh trai mình, Lâm Vũ Luân làm việc theo tình cảm nên đôi khi nhìn thấy sự lạnh lùng đến tàn nhẫn của anh trai, Lâm Vũ Luân có chút không hài lòng.

“Sai.

Những gì mà chúng tôi muốn chính là có thể có một gia đình ấm áp mà thôi.” “Tôi không hiểu những đứa trẻ này chẳng phải vì gia đình có vấn đề mới bị đưa đến nơi này sao?"

Hà Cẩn Ngôn khẽ cong môi.

“Anh nói không hề sai, những đứa trẻ này đều là những thiên sứ bị ba mẹ bỏ rơi.

Thế nhưng khi chúng tôi bước đến nơi này, viện trưởng đã dang rộng đôi bàn tay ấm áp của người chào đón chúng tôi sau đó dùng tình yêu của người để chữa trị vết thương trong mỗi chúng tôi và cũng chính người làm cho chúng tôi một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, một lần nữa nhớ lại phải làm sao để sưởi ấm nụ cười.

Những điều đó đều không phải là những thứ mà anh ngồi trước máy tỉnh thảnh thán bấm chuột và động vài ngón thì có thể làm được.

Lâm Vũ Luân lặng người đi một lúc lâu.

Hà Cẩn Ngôn nói tiếp.

“Anh biết không, khi những đứa trẻ này biết được một lần nữa chúng lại bị chia rẽ chúng sẽ có cảm giác bỏ rơi lần nữa.

Vết thương đó cần thời gian bao lâu mới có thể trị khỏi? Trong số đó có những vết thương cả đời không lành lại được, anh có nghĩ đến không?" "Thế nhưng nếu không tách rời những đứa trẻ này vốn dĩ không có cô nhi viện nào có thể thu nạp nhiều người đến vậy.

"Vậy nên tôi nhờ anh giơ cao đánh khẽ đừng phá bỏ nơi này."

Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCLâm Vũ Luân hỏi viện trưởng Bách.

"Viện trưởng, đó cũng là ý kiến của bà sao?"

Viện trưởng Bách nhìn Hà Cẩn Ngôn, đáp.

"Cẩn Ngôn từ lúc tám tuổi đã tới nơi này sống tại đây suốt bảy năm.

Đến nay nó vẫn thường xuyên trở về thăm chúng tôi.

Tôi nghĩ suy nghĩ của Cẩn Ngôn cũng thay cho tôi và cho tất cả những đứa trẻ của cô nhi viện này

Lâm Vũ Luân thở hắt ra.

"Được.

Tôi hiểu rồi." "Anh hiểu thật sao?" "Đó là cách tốt nhất và duy nhất mà trước mặt tôi có thể đưa ra.

Nếu các vị đã không chấp nhận thì tôi vẫn sẽ làm theo tiến độ tiến hành phá bỏ.

Mời mọi người chuyển đi trước kỳ hạn."

Vừa rồi nghe anh nói hiểu, Hà Cẩn Ngôn nhen nhóm một tia hy vọng nay anh nói thế, niềm hy vọng trong cô tắt phụt như ngọn đèn trước gió.

"Tôi nói nhiều như vậy mà anh không hề cảm động chút nào sao?" “Tôi có cảm động nhưng phiền các vị hiếu cho lập trường của tôi.

Tôi tự thấy mình đã có thành ý lắm rồi.

Nhưng nếu các vị vẫn cố chấp muốn để tất cả bọn trẻ ở chung với nhau vậy thì tha lỗi năng lực của tôi có hạn, không có cách nào hoàn thành yêu cầu của các vị." Vì Lâm Vũ Luân mới lên chức phó tổng giám đốc, dù anh có không nỡ phá bỏ cô nhi viện Nhân Nghĩa nhưng cũng không thể làm phật ý

Lâm Vũ Phi.

Đối với anh người nhà là quan trọng nhất hơn nữa Lâm Vũ Phi đã tin tưởng anh như vậy, anh không thể khiến cho anh trai mình thất vọng.

Lâm Vũ Luân đưa ra danh thiếp.

"Đây là danh thiếp của tôi, nếu như các vị có bất kỳ vấn đề gì đều có thể gọi cho tôi.

Có thể giúp được thì tôi sẽ giúp hết mình.

Nhưng mà đừng đề ra yêu cầu lúc nãy nữa." Xong nhiệm vụ, anh ra về.

Hà Cần Ngôn đọc dòng chữ trên danh thiếp, tròn mắt, giận dữ: Tập đoàn Thiên Phúc.

Thì ra kẻ chống đối chúng ta chính là hằn.

Hàn Dân đến sân bay đón hai mẹ con Đường Kính Chi.

Phương Nam nhộn nhịp và lộng lẫy với những tòa cao ốc và những khu thương mại hạng sang.

Người và xe, khói bụi và những tiếng ồn tạo nên một thứ âm thanh hỗn độn huyện náo khắp đường phố.

Ngồi trong xe, Tiểu Ân chỉ tay ra bên ngoài cửa sổ.

"Mẹ ơi, mẹ nhìn kìa.

Tòa nhà kia cao quá.

"Chỗ đó gọi là 101, nếu có thời gian chủ sẽ dần hai mẹ con lên đó chơi.

Cháu sẽ thấy mây đang ở dưới chân cháu đó" Hàn Dân nói.

"Thật vậy ạ?"

Người tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi.

"Anh bạn nhỏ, cháu đi cùng ba mẹ đến phương Nam chơi sao?" "Chú ấy không phải ba cháu.

Ba cháu mất rồi." Tiểu Ân vô tư nói không hay biết Đường Kính Chi sắc mặt không vui.

Đường Kính Chi chuyển đề tài.

"Tiểu Ân, ba lô của con sao mà nặng quá vậy?" Cô hỏi khi nhìn thấy chiếc ba lô của con trai căng phồng lên.

"Có phải con mang hết đồ chơi ở nhà theo không?" "Đâu có, con chỉ mang PSP thôi."

Cô mở khóa ba lô của con trai, lấy ra cuốn nhật ký nằm ở trên cùng.

Kẹp giữa cuốn nhật ký là bức hình một cặp trai gái.

Cô nhíu mày.

"Bức hình này là..." "Là mẹ đưa cho con đó, mẹ quên rồi sao?" "Vậy con mang nó đến đây làm gì?" "Con vốn dĩ mang sổ nhật ký đến đây để viết nhật ký, có thể lúc đi quên lấy nó ra." Tiểu Ân lấy lại bức hình.

"Hình gì mà quý quá vậy?" Hàn Dân quay qua hỏi.

"Nhất định là hình của Tiểu Ân và mẹ chụp chung phải không?" "Không phải, là hình chụp chung của ba và mẹ." Hàn Dân cau nét mặt.

"Là ba à?" "Chú Hàn Dân, cháu nói cho chú biết tuy trước giờ cháu chưa từng gặp ba nhưng cháu thường nói chuyện với ba trong bức hình này.

Ví dụ như mỗi lần cháu thi không tốt cháu đều nói với ba...!Phải rồi, lần đó mẹ mua PSP cho cháu, cháu rất vui, cháu cũng nói với ba." "Tiểu Ân, cháu có nhớ ba không?" "Cháu...!cháu không nhớ ba đâu." "Tại sao?" "Bởi vì...!cháu đã có mẹ rồi." Tiểu Ân quay sang ôm chầm mẹ mình.

Thời gian trôi qua cũng lâu rồi nhưng mỗi lần nghĩ về ba của Tiểu Ân, Đường Kính Chi luôn có một cảm giác bồi hồi.

Thật ra ba của Tiểu Ân vẫn còn sống....