Anh dí sát mặt mình vào mặt cô.
"Cô thật sự yêu tôi đến thế sao?" "Hả?" "Yêu đến không thể tự rút ra được, nước không uống, cơm không ăn, đêm đếm khó có thể đi vào giấc ngủ.
Những lần tương ngộ động trời này quá động lòng người và quá đẹp"
Hà Cẩn Ngôn ngửa người ra sau để tránh chạm phải mặt anh.
"Anh đang nói gì thế?" Cô thật sự không hiểu anh nói gì.
"Hỏi cô đấy." Vẫn tư thế đó, anh nói.
"Hỏi tôi ư? Lâm tổng, có phải anh đã hiểu lầm chuyện gì không?"
Đứng thẳng người, Lâm Vũ Phi nói.
"Người hiểu lầm là cô chăng? Đã dám viết thư tỏ tình rồi cô còn giả bộ gì nữa." Anh lấy bức thư bề ngoài có đề dòng chữ Gửi Lâm tổng yêu quý của tôi đưa cho cô xem.
Cô há miệng.
"Cái này là tôi viết ư?" "Xem thử đi."
Hà Cẩn Ngôn mở thư ra đọc.
Những lần tương ngộ động trời này quá động lòng người và quá đẹp.
Giống như cánh hoa bị gió thổi rơi nhẹ dần trên vai, thật sự rất đẹp.
Cô lắc đầu.
"Lá thư này không phải do tôi viết, thật đấy." Lâm Vũ Phi không tin, anh lặp lại lời lẽ trong thư.
"Cánh hoa bị gió thổi rơi nhẹ dần trên vai điều đó gọi là đẹp.
Những kiểu tỏ tình như thế này cũng giống bùn đất dơ trên đường bám vào ống quần cô.
Đó gọi là bẩn."
Mặc dù không phải cô viết nhưng cô không chịu được lối ăn nói quá đàn của anh.
Cô đáp lại.
"Cái sự tự cho là đúng của anh có quá lớn không vậy? Anh dựa vào đâu mà nghĩ đó là do tôi viết?"
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCLâm Vũ Phi ôm thùng cactong để trên bàn, lấy ra hộp cơm mà cô thường đựng cơm, nói.
"Dựa vào cái này." Trên nắp hộp có dán tờ giấy ghi chú hình trái tim, trên tờ giấy ghi chú ấy có viết Cơm hộp này chuẩn bị cho anh, có bận đến đâu thì cũng nhớ ăn đúng giờ.
"Đây chẳng phải là hộp cơm của mình sao?" Hà Cẩn Ngôn ngơ ngác.
"Cơm hộp của cô làm không hợp khẩu vị của tôi.
Còn những thứ này nữa, những thứ cô mang đến dọn hết toàn bộ đi." Lâm Vũ Phi chỉ tay vào những món đồ có trong thùng cactong, mỗi món đồ đều có dẫn một mảnh giấy nhỏ, mỗi mảnh giấy đều có viết.
Làm việc quan trọng nhưng cũng phải nhớ giữ gìn sức khỏe.
Đừng kêu la đau lưng nhức vai nên thư giãn cơ bắp.
Hà Cẩn Ngôn không hiểu những thứ này sao lại đến tay
Lâm Vũ Phi.
Lâm Vũ Phi vòng tay hỏi.
"Hôm qua cô trốn trong phòng làm việc của tôi đúng không?" "Đúng.
Nhưng vì hôm qua tôi phải dọn dẹp." "Hôm qua cô là người cuối cùng rời khỏi phòng làm việc của tôi đúng không?" "Đúng.
Nhưng...
Anh không để cô nói hết câu, hỏi tiếp.
"Hộp cơm này của cô đúng không?" "Đúng." "Vậy đây là những bằng chứng xác thực rồi." "Bằng chứng xác thực ư? Tôi phạm tội gì nào?"
Lâm Vũ Phi chống hai tay lên bàn.
"Hôm qua tôi không lôi cô ra ngoài vì nghĩ rằng cô còn biết tự rút lui nhưng quả nhiên cô không hề xem lời tôi nói ra gì.
Cô có biết những việc làm này của cô đủ gọi là quấy rầy rồi không? Đừng khiêu chiến với giới hạn chịu đựng của tôi.
Nghe rõ đây tôi không thể nào yêu cô đâu."
Hà Cẩn Ngôn trừng mắt nói, giọng kiên quyết.
"Vậy thì anh yên tâm rồi đấy.
Tôi cũng vậy.
Tôi cũng tuyệt đối không thế nào yêu loại người như anh đâu." Cô ôm thùng cactong ra khỏi phòng.
Tại biệt thự Lâm gia.
Lâm Vũ Luân nói trong bữa cơm.
"Anh, những việc như là chịu khổ cùng hoàng thượng hoàng hậu đi du ngoạn lần sau đổi lại là anh đó" "Cũng đúng, phải công bằng chút" Lâm Vũ Phi dừng đũa, nói.
"Cũng đã mấy năm anh không cùng họ đi ra ngoài chơi" "Đây là do anh nói đấy nhé.
Hoàng thượng và hoàng hậu đã quyết định nửa năm sau đi Thụy Sĩ trượt tuyết, đừng quên lời hứa của anh đó." "Nhưng nửa năm sau công ty có vài dự án lớn cần phải khởi công" "Thời gian nghỉ phép của anh để em điều hành công ty cho.
Thiên Phúc là sự nghiệp của gia đình chúng ta dù em không phải tổng giám đốc nhưng ít ra em cũng là giám đốc của một bộ phận, anh còn không tin tưởng em sao?" Lâm Vũ Phi lấy khăn giấy chùi miệng.
"Sao anh có thể không tin tưởng em chứ?" "Anh, em không hy vọng cả đời được biết đến là con trai thứ của chủ tịch một tập đoàn lớn, em trai của tổng giám đốc một khách sạn.
Em càng không phải là đồ phụ thuộc của nhà họ Lâm." "Anh biết."
Lâm Vũ Luân đưa cuốn tạp chí cho anh trai, nói.
"Anh, em đã mua một tờ tạp chí.
Em nghĩ trong đó chắc chắc có tin tức mà anh quan tâm."
Lâm Vũ Phi nhìn ảnh bìa của cuốn tạp chí là một cô gái, nét mặt thay đổi.
Anh xem vài ba trang viết về cô ấy rồi ném lên bàn.
Tại đài truyền hình ABC.
Đường Kính Chi ghi hình cho một chương trình thời sự.
"Chuyên gia cho rằng sự biến động của giá dầu thì giá vật dụng hằng ngày cũng có thể bị dao động.
Chuyên gia kiến nghị người tiêu dùng trước khi tất cả các mặt hàng đều tăng giả hãy mua những mặt hàng cần thiết cho đời sống hằng ngày trước có thể sẽ giúp cho chiếc ví của bạn tiết kiệm một số tiền nhỏ.
Trên đây là những tin chính trong ngày hôm nay.
Tôi là Đường Kính Chi, hẹn ngày mai gặp lai."
Đạo diễn hộ cắt.
Mọi người cùng nghỉ giải lao.
"Phát thanh viên Đường, cô làm tốt lắm." Đạo diễn bước lên đưa cho cô chai nước khoáng.
"Cảm ơn đạo diễn " "Tuần sau cô không có ở đây, bây giờ tôi đã bắt đầu lo lắng rồi, không biết người xem có bị giảm không?" Đường Kính Chi nói sau khi uống ngụm nước.
"Tôi có lòng tin với nhóm chúng ta, tuy tạm thời thay phát thanh viên nhưng nhất định vẫn có nhiều người xem.
"À đúng rồi.
Tôi nghe nói lão tổng lần điều cô đi đến một thành phố ở phương Nam để phỏng vấn vài nhân vật nổi bật trong giới tài chính.
Kỳ này nếu làm tốt cộng thêm năng lực của phát thanh viên Đường nữa sau này chắc chắn cô sẽ là phát thanh viên chính của đài chúng ta rồi."
Đường Kính Chi cười.
"Anh cũng là người làm thời sự mà, đừng học người ta những tin nhỏ nhặt này." Cô nói rồi ra khỏi trường quay gặp một nữ đồng nghiệp.
Cô ta nói.
"Chị Kính Chi, thẻ công tác và vé máy bay của chị đều đã chuẩn bị xong rồi.
Còn nữa giáo viên của Tiểu Ân hôm nay gọi đến.
" "Tiểu Ân bị gì sao?" Đường Kính Chi dừng bước.
"Giáo viên nói Tiểu Ân đánh nhau với bạn trong trường" "Chuyện gì vậy chứ?"
Nữ đồng nghiệp thở dài.
"Nhưng chị của chị cũng thật là con của mình sinh ra lại không chăm sóc.
Chuyện lớn nhỏ của Tiểu Ân đều đổ lên đầu chị.
Nói sao đi nữa thì chị cũng là dì của Tiểu Ân." "Tôi đến trường một chuyến."
Đường Kính Chi đến trường của Tiểu Ân.
Cả lớp ai cũng về hết chỉ riêng mình Tiểu Ân ở lại.
Cậu bé nằm dài trên bàn.
Cô bước tới hỏi.
"Tiểu Ân, tại sao con lại đánh nhau với các bạn?"
Tiểu Ân quay mặt đi, không thèm trả lời.
"Chẳng phải dì đã nói với con rồi sao, bất kể xảy ra chuyện gì dù người khác sai con cũng không thể ra tay như vậy.
Im lặng.
"Dì đang nói chuyện với con đấy sao không trả lời?" "Cô Đường.
Giáo viên của Tiểu Ân đi vào phòng.
"Cô giáo Tô, bạn đánh nhau với Tiểu Ân không sao chứ?" "Không sao, chỉ là bọn trẻ xô đẩy nhau thôi.
Nhưng tôi vẫn cảm thấy nguồn gốc vấn đề cần phải nói rõ với cô thì tốt hơn.
Lần trước chẳng phải trường chúng tôi có tổ chức chuyến đi công viên đó sao?" "À tại hôm đó đột nhiên tôi bận công việc nên không cách nào đến được." Đường Kính Chi ấp ủng giải thích.
"Tôi hiểu nhưng chúng tôi cũng đã mời phụ huynh của các em khác cùng đến chơi.
Các em trong lớp ít nhất cũng có ba hoặc mẹ, một người đến dự chỉ riêng Tiểu Ân là không có."
Cô giáo Tô vừa dứt lời, Tiểu Ân bật dậy nói.
"Vì thế Lý Khải Minh nói ba mẹ con yêu tiền không hề yêu con mình." Đường Kính Chi kinh ngạc khi nghe một đứa bé 8 tuổi lại nói như vậy.
"Các bạn nhỏ thường hay nói đùa những câu như thế và tôi cũng đã nói với em Khải Minh rồi.
Ba mẹ Tiểu Ân thường công tác dài hạn ở nước ngoài đương nhiên không có cách nào đến được.
Còn dì của Tiểu Ân cũng rất bận rộn sau đó Khải Minh cũng đã đến xin lỗi Tiểu Ân rồi." Đường Kính Chi nén tiếng thở dài, nhẹ nhàng nói với Tiểu
Ân.
"Xin lỗi.
Tiểu Ân ngoan, về cùng di "Con không cần dì, con chỉ muốn mẹ thôi." Nói rồi Tiểu Ân vụt chạy ra khỏi lớp.
"Thành thật xin lỗi cô giáo Tô, vậy tôi đi trước đây." Đường Kính Chi vội vã đuổi theo Tiểu Ân..