Kế hoạch bước đầu trong dự án của Lâm Vũ Luân đã thành công được một nửa.
Anh kể cho Lại Tử Dương nghe, xong hỏi.
“Sao anh biết ba của Kiều Khiết sẽ đến nhà hàng đó?"
Lại Tử Dương cười bí hiểm.
“Thực ra trên thương trường hơn nhau là ở tại mắt.
Chỉ cần có thể giúp gì được cho Lâm phó tổng là được rồi.
Ngoài ra tôi còn mang tới dự toán của dự án mới, cậu xem qua một chút.
“Anh cứ để đó đi.” Lâm Vũ Luân hất mặt lên bàn.
Lại Tử Le Dương đặt tài liệu xuống bàn, nói.
“Đúng rồi, mấy ngày nay Lâm tổng tìm cậu mấy lần.
Cậu có cần báo cáo với anh ta một chút tiến độ của cậu hiện nay không?” “Xem ra cậu đã có dự tính trước rồi.
Vậy tôi xin chúc mừng Lâm phó tổng trước.
Tôi còn có việc, tôi đi làm đây.
“Đợi có tin tốt lành sẽ bảo với anh ấy sau.
“Được.
Lại Tử Dương khẽ gật rồi mở cửa ra ngoài.
Lâm Vũ Luân sơ ý làm đổ tách trà ra bàn, ướt quyền tài liệu về dự án mới mà Lại Tử Dương mới để xuống.
Anh bước ra hành lang ngó nghiêng ngó dọc, nhìn thấy Hà Cẩn Ngôn liền bảo cô vào phòng lau dọn.
Lâm Vũ Luân đứng ở cửa, mỉa mai nói.
“Tôi với người của cô nhi viện các người thật sự có duyên.
Khi trung tâm mua sắm vẫn chưa dừng các người là cái gai trong mắt tôi.
Bây giờ trung tâm mua sắm không xây nữa, các người vẫn bám theo không chịu tha cho tôi.
Đi nhà hàng dùng bữa thì gặp Bảo Minh, ở khách sạn thì gặp cô.
Hà Cẩn Ngôn ngừng lau, ngoái đầu nhìn anh, nói.
“Con người anh có phải bị bệnh không?” *Cô nói cái gì?” “Trong mắt của anh ngoài bản thân ra có nhìn thấy người khác không? Anh không phải cho rằng toàn bộ sự việc xảy ra trong vũ trụ đều có liên quan đến anh đấy chứ? Con người cứ cho mình là trung tâm ngoài anh ra còn có Lâm Vũ Phi.
Về điểm này thì hai người rất giống nhau." “Cô chỉ là một nhân viên vệ sinh nhỏ bé, cô dựa vào cái gì mà ăn nói tùy tiện như vậy?” “Dựa vào việc tôi đã từng quét dọn các loại phòng khách và phòng làm việc khác nhau.
Chắc anh không biết chỉ cần tôi xem qua các gian phòng sau khi được sử dụng tôi đại khái có thể đoán ra khách là người như thế nào?” "Được.
Vậy tôi xin hỏi cô, cô chẳng qua là lần đầu tiên vào văn phòng làm việc của tôi, cô có thể thấy tôi và anh tôi giống nhau ở chỗ nào?” Lâm Vũ Luân lập tức hỏi với vẻ mặt hứng thú.
“Chính là dáng vẻ hiện giờ của anh đó.
Dáng vẻ thậm tệ của anh hiện giờ rất giống với anh trai của anh.
Nhưng em trái giống anh cũng là việc hiển nhiên.
“Cô sai rồi.
Tôi và anh tôi không giống nhau chút nào hết.
Là Cho dù trong con mắt của ba mẹ tôi, tôi và anh tôi cũng không phải cùng một kiểu người." “Rõ ràng rất giống nhau mà." Cô càm ràm.
“Xong rồi.
Lâm Vũ Luân nhìn chiếc bàn sạch bóng, tỏ vẻ hài lòng.
“Cô làm việc cũng hiệu quả thật đấy" “Còn phải nói.
Hàng ngay tôi bị yêu cầu bất cứ lúc nào cũng phải dọn sạch phòng làm việc của anh trai anh.
Hơn nữa anh ta yêu cầu tôi quét dọn một hạt bụi cũng không có.
Loại người sạch sẽ bệnh hoạn như vậy ai chịu cho nổi Hà Cẩn Ngôn trề môi.
"Không ngờ cô lại tìm hiểu kĩ về anh tôi như vậy.” “Ai tìm hiểu anh ta chứ? Tôi dọn xong rồi, tôi đi đây” Lâm Vũ Luân nhìn theo cô, bỗng bật cười thú vị.
Hà Cẩn Ngôn mặc tạp dề, chuẩn bị dọn phòng tiếp theo thì Anna nói.
"Từ giờ trở đi phạm vi dọn dẹp của cô bao gồm cả phòng làm việc của Lâm phó tổng.
“Tôi đã quét dọn phòng của Lâm tổng còn không đủ sao? Sao lại thêm một phiền phức nữa vậy?" Cô than thở.
“Ai biết đâu.
Là Lâm phó tổng đặc biệt chỉ định.
Anh ấy còn nói phòng làm việc của anh ấy quy định phải giống với phòng làm việc của Lâm tổng.
Bắt đầu từ hôm nay đó.
Anna dặn dò xong đi làm nhiệm vụ của mình.
Quá giờ nghỉ trưa, Hà Cẩn Ngôn vừa ăn vừa mang theo sách nhạc để học.
Lâm Vũ Phi cất tiếng sau lưng cô.
“Xem ra học trò này của tôi rất chăm chỉ"
Hà Cẩn Ngôn gấp sách lại.
“Chào Lâm tổng “Hai giờ chiều, đây là giờ ăn cơm của nước nào vậy?” Lâm Vũ Phi nhìn đồng hồ, đùa cợt hỏi.
“Cô việc gì phải giày vò dạ dày của mình như vậy?"B “Dạ dày của tôi giống tôi không chịu được sự quản lý của anh.
Có việc gì xin hãy nói với Trưởng nhóm của tôi.”
Lâm Vũ Phi chợt cười.
“Cô chắc chắn Trưởng nhóm quen với dạ dày của cô à?" "Anh và em trai anh thật sự từ một khuôn đúc ra.
Cô nhận xét.
“Cô nói Lâm Vũ Luân giống tôi?” “Lẽ nào anh còn có một người em trai khác?”
Lâm Vũ Phi ngồi xuống cạnh cô, nói.
“Tôi chỉ có một em trai tôi nhưng từ nhỏ tới lớn tôi và Vũ Luân luôn là hai cực.
Người ngoài nói như vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy! “Có phải ngay cả ba mẹ anh đều cho rằng hai người không phải cùng một kiểu người?” “Nói như vậy cũng không sai.
Nhưng tại sao cô lại nói thế?”
Hà Cần Ngôn lắc.
“Cái này không phải tôi nói, là em anh nói.
Anh ta biết tôi chuyên phụ trách quét dọn phòng làm việc của anh liền chỉ định tôi cũng phải quét dọn phòng làm việc của anh ta." “Vũ Luân từ trước tới nay luôn muốn có quy cách giống như tôi.
Thật ra ở Tổng bộ nó đã có phòng làm việc nhưng sau đó nó nói với tôi nó muốn tham gia vào nghiệp vụ của khách sạn.
Cho nên ở đây nó cũng muốn có một phòng làm việc.
Đối với nó mà nói có lẽ thế này mới gọi là công bång." “Nghe ra tình anh em giữa hai người không được tốt låm."
Lâm Vũ Phi tiếp tục nói với cô.
“Tình cảm giữa tôi là Vũ Luân cũng không đến nỗi tệ nhưng tôi sinh ra trước.
Trong quá trình trưởng thành chiếm không ít lợi thế hại nó khổ nhọc đuổi theo phía sau.
Có lúc muốn nói vài câu động viên nó nhưng do tôi mở miệng nên thường khiến có chút cảm giác thực lực không ngang bằng” “Vì sao?” Cô nghiêm túc hỏi.
“Vũ Luân rất tôn trọng tôi nhưng đồng thời tôi cũng là kẻ địch trong giả tưởng của nó.
Bất luận tôi cho nó bao nhiêu khẳng định nó cũng không có cách nào chấp nhận.
“Vậy ai mới là trọng tài của cuộc tranh cãi này?” “Có lẽ là ba tôi" “Anh không thấy trò chơi này vô vị sao?”
Lâm Vũ Phi chậm rãi cất giọng trả lời.
“Sự công nhận của ba tôi đối với Vũ Luân rất quan trọng.
Thật ra nó cũng đã từng thử lập nghiệm ở bên ngoài cũng là muốn ba tôi đối với nó tâm phục khẩu phục.
Nhưng về sau thất bại cho nên nó mới về Thiên Phúc làm việc.” “Thật ra anh rất quan tâm tới em trai anh, đúng không?” ‘Chính là vì tôi muốn giúp nó thắng quang minh chính đại h cho nên mới không thể bày tỏ rõ sự giúp đỡ, chỉ đành tuân thủ quy tắc trò chơi.
Số điểm thắng được mới là thật” Hà Cẩn Ngôn nhếch môi cười.
"Con người thật kỳ lạ, nhìn thì rất lạnh nhạt nhưng trong lòng quan tâm đến anh ta thì cứ nói ra chử, che giấu làm gì.”