Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 39




Quán cà phê ở thành phố X.

"Sao không hẹn ở văn phòng luật sư Trương?” Lâm Vũ Phi hỏi Đường Kính Chi.

“Không có luật sư thì anh không chịu gặp em sao?” Đường Kính Chi vừa ung dung uống cà phê vừa nói.

“Nghe nói em có ý định ra tòa.

Luật sư đầu? Em đã tìm được chưa?” “Chuyện con cái không phải nên để người làm cha làm mẹ tự ý quyết định sao? Tiểu Ân không phải là đứa trẻ dễ nuôi.

Từ bé nó đã sợ nhất là tiếng máy sấy tóc.

Mỗi lần em gội đầu xong sấy tóc cho nó, nó đều nhắm tịt mắt, bịt chặt tại.

Nó còn rất thích xem phim ma nhưng mỗi lần xem xong nửa đêm đều giật mình tỉnh dậy sau đó lại lén trốn trong chăn khóc.

Nếu gặp phải lúc này, anh phải ôm nó thật chặt”

Lâm Vũ Phi lặng người một lát rồi hỏi.

"Đột nhiên em nói mấy lời này với anh chẳng lẽ em đồng ý nhường Tiểu Ân cho anh sao?”

Cô không đáp ngay mà hỏi ngược lại.

“Tối mai anh có rảnh không?” “Đến chỗ em đi.

Tối hôm sau, cô nấu rất nhiều món ngon.

Tiểu Ân nhìn bàn đầy ắp thức ăn, nước bọt nuốt xuống.

“Mẹ nấu nhiều món quả, có cả gà chiên và sushi nữa.

“Vì hôm nay là sinh nhật con mà.” “Thế bánh gato của con đâu?” “Con hãy ngoan ngoãn ngồi xuống, nhắm mắt vào.

Mẹ sẽ biến ra cho con một cái bánh sinh nhật.

Nghe hấp dẫn quá, Tiểu Ân ngồi vào bàn nhằm chặt hai mắt.

“Không được lên nhìn đầu đấy.”

Cô đi ra mở cửa cho Lâm Vũ Phi vào.

Anh cầm theo chiếc bánh sinh nhật có cắm nến sẵn bước tới đặt trước mặt

Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn PhíTổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!Thi Thử NgayQCTiểu Ân và hát bài chúc mừng sinh nhật.

Tiểu Ân mở mắt, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng khi gặp lại ba mình.

“Cuối cùng ba cũng đến thăm con rồi." “Tiểu Ân, sinh nhật vui vẻ.

Lâm Vũ Phi xoa đầu con trai.

"Cảm ơn ba." “Nào, ước đi rồi thổi nến.

Tiểu Ân nhằm mắt chấp tay nguyện ước rồi thổi phù một Gia đình nhỏ ngồi quây quần bên nhau cùng ăn cơm thật cái, những ngọn nến đồng loạt tắt phụt.

ấm áp.

Tiệc tàn.

Đường Kính Chi tiền Lâm Vũ Phi ra cổng.

Anh nói.

“Hôm nay có thể cùng Tiểu Ân đón sinh nhật có ý nghĩa rất lớn đối với anh.

Cảm ơn em.

“Thật ra không cần phải cảm ơn em, quan trọng nhất là hôm nay Tiểu Ân đã đón sinh nhật rất vui.

“Tuy trước đó anh luôn trách em đã giấu anh nhưng thật ra anh rất biết ơn em.

Cảm ơn em ngày này 8 năm trước đã sinh ra Tiểu Ân hơn nữa đã tận lực nuôi nó khôn lớn suốt 8 năm.

Giọng cô xa xôi.

“Đến tối nay em mới phát hiện Tiểu Ân thật sự rất cần anh.

“Thật sao?” Anh hỏi với vẻ hớn hở.

“Anh không phát hiện ra sao? Anh vừa xuất hiện đã chinh phục được trái tim của nó.

Người làm ba này chẳng tốn chút công sức nào mà đã có được sự sùng bái của nó.

Đường Kính Chi ngừng một lát, nói tiếp.

“Em đã nghĩ thông suốt rồi.” “Vậy ý em là em chịu để quyền nuôi dưỡng Tiểu Ân cho anh?" “Em hầu như không còn cách nào khác mà, đúng không? Lời cảnh cáo của Hữu Vinh quả thật rất đáng sợ.

Điều duy nhất em lo lắng bây giờ là chăm sóc con rất cần sự hợp tác của cả hai bên ba mẹ.

“Ba mẹ?" “Tất nhiên ý em là người vợ mới của anh, em có thể gặp mặt cô ấy một lần không?” Lâm Vũ Phi nhẹ nhàng.

“Được chứ, chỉ có điều hiện giờ cô ấy không có ở đây.

“Vậy à? Em chỉ muốn xác định xem liệu cô ấy có yêu quý

Tiểu Ân không nếu sau này Tiểu Ân sẽ sống cùng anh?" “Em thật sự đồng ý giao Tiểu Ân cho anh?” Lâm Vũ Phi hỏi lần nữa.

"Kính Chi, tin anh đi.

Chỉ cần em đồng ý giao Tiểu Ân cho anh, anh nhất định sẽ cố gắng đem lại những gì tốt nhất cho Tiểu Ân.

“Nhưng em vẫn phải xem tình hình thích ứng của anh với Tiểu Ân.

Nếu thắng bé không thích nghi được em phải suy nghĩ lại quyết định của mình.

Đường Kính Chi nhíu mày nói với anh.

“Việc này thì em yên tâm đi.

Anh nhất định sẽ để cho Tiểu Ân ở bên cạnh anh lớn lên thật khỏe mạnh, vui vẻ, hoạt bát.

“Vậy khi nào anh trở về phương Nam?” “Sáng mai.” Anh về lại khách sạn.

Đường Kính Chi quay trở vô nhà.

Vào phòng mình thấy Tiểu Ân đang nằm trên giường, cô mắng nhẹ.

“Đường Gia Ân, sao con cứ bám lấy người khác vậy? Lại chạy đến chỗ mẹ ngủ à?” “Mẹ ơi, lần sau ba có còn đến thăm con không? Ba phải ngồi máy bay mới đến đây được, chẳng lẽ con phải chờ đến sinh nhật năm sau sao? Vậy là phải chờ thêm một năm nữa.

Cô đắp chăn lên người Tiểu Ân.

"Nhưng nếu con ngoan thì hai cha con sẽ sớm gặp được nhau thôi." “Người lớn không được nói dối đầu đó.

Con bảo đảm là thời gian này con sẽ ngoan lắm.

Vậy lúc nào con lại gặp được ba?" "Không phải mẹ nói rồi sao? Nhanh lầm.

Mau ngủ đi.

“Dạ” Tiểu Ân thôi hỏi nữa, chìm vào giấc ngủ.

Sân bay.

Đường Kính Chi dắt Tiểu Ân bước đi trong sảnh của sân bay.

Cậu chỉ tay về phía trước, reo vui.

“Mẹ ơi, là ba kìa.

Lâm Vũ Phi vẫy tay, cười.

Tiểu Ân chạy đến ôm chầm lấy ba mình.

“Sao nay con lại nặng thế này?” Lâm Vũ Phi bể cậu một vòng rồi đặt xuống.

Anh quay sang nói với Đường Kính Chi.

“Vẻ anh đều cầm rồi, chúng ta ăn gì đó rồi đi." “Dạ được.” Tiểu Ân hí hửng nhảy cẫng lên.

Cá ba đến căn tin, ăn uống vui vẻ sau đó lên máy bay, Máy tiếng đồng hồ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay phương Nam, Lâm Vũ Phi chất đồ đạc lên xe.

“Ba sẽ đưa con và mẹ đến khách sạn mà ba làm chủ Đại bộ giải quyết trong việc sẽ đến đón con, đưa hai mẹ con đi chơi

Tiểu Ân hỏi, "Ba ơi, bây giờ chúng ta đi đâu?

Hay quá.

Điều ước sinh nhật của con cuối cùng cũng thành sự thật rồi “Điều ước gì vậy “Bí mắt Tiểu Ân lác đầu không nói.

“Ba, chúng ta sẽ đi đầu chư

Lâm Vũ Phi trậy lại, "Bí mật”.

Anh chở hai mẹ con Đường L

Kính Chi tới ".Y, rồi về nhà mình,

Tại nhà của Lâm Vũ Phí, học, ba con tới nay có chuyện gì vậy? Sao lại ăn cơm hớp l Nương Thu Lám Vũ Phí thấy cả nhà ăn cơm hộp nên hỏi, “Vũ Nương án thiện việc rối.

Con dâu ba ấy sắp đc, bà ấy sắp làm bà nội rồi.

Thật đáng ngưỡng mộ." Bạch Nguyệt Trang nói.

“Vũ Phi, ba đợi con mãi.

Ba hỏi con, kế hoạch đó sao đột nhiên lại dừng lại? Có phải con biết được thông tin bí mật gì đó không?" Lâm Vũ Khánh chưa vội ăn, hỏi Lâm Vũ Phi.

Anh ngập ngừng một chút.

"Cũng không thể nói là thông tin bí mật gì được.

Có điều cũng chỉ là phán đoán riêng của con thôi.” “Cũng chỉ vì phán đoán của riêng anh khiến cho tập đoàn Thiên Phúc mua không một mảnh đất để đó mà không dùng đến lại còn phải bồi thường bao nhiêu tiền như thế” Lâm Vũ Luân vẫn còn tức tối.

“Anh con làm như thế là có lí lẽ của riêng nó.

Con đừng nhiều chuyện” Lâm Vũ Khánh đứng về phe Lâm Vũ Phi.

"Cách nghĩ của anh hai, con thật là càng ngày càng không hiểu nổi." Lâm Vũ Luân làu bầu.