Bình minh rọi vào phòng.
Hà Cẩn Ngôn dụi mắt thức giấc.
Nhìn thấy bên cạnh mình là một người đàn ông cởi trần đang say giấc nồng, bản thân thì lại không mảnh vải che thân, cô bất ngờ hét lên, lấy chăn quấn khắp người.
Tiếng hét long trời lở đất ấy đánh thức Lâm Vũ Phi.
Cũng giống như cô, nhận ra bản thân mình lõa thể, anh lấy gối che lại.
"Sao cô lại chạy vào phòng của tôi?” Anh quắc mắt hỏi.
“Anh nhìn lại đi có được không? Đây rõ ràng là phòng tôi mà."
Nghe cô nói thế, anh ngó quanh nhận ra không phải phòng mình, anh lấp liếm.
“Vậy...!vậy tại sao tôi lại ở trong phòng của cô?”
Cô trừng mắt lên.
“Anh bị thần kinh à, làm sao tôi biết chứ? Anh tự hỏi anh đi.
Lâm Vũ Phi nhãn trán.
“Nhất định là hôm qua uống nhiều quá, sau đó...!sau đó đưa tôi về phòng của cô, tiếp theo cô.
Anh quay sang trợn ngược mắt lên.
Hà Cần Ngôn không để anh suy diễn lung tung.
“Rõ ràng là anh tự đi vào mà” Cô chợt đứng dậy, chạy vào phòng vệ sinh trốn đỡ.
Lâm Vũ Phi ở ngoài mặc áo quần chỉnh tề, tiến lại lào thào lên cánh cửa phòng vệ sinh.
“Này, cô ổn chứ?" “Tại sao không ổn? “Chuyện tối qua
Hà Cần Ngôn nói vọng ra.
“Không được nói.
Tối qua chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Không được nhắc đến cũng không được nghĩ đến.
"Được.
Anh áy náy.
“Xin lỗi.” “Đã nói với anh rồi mà, phải coi như chưa từng xảy ra đến cả câu xin lỗi cũng không được nói.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đúng lúc.
Lâm Vũ Phi nhìn chiếc điện thoại để trên bàn rồi lại nhìn cánh cửa.
“Cẩn Ngôn, điện thoại của cô.
“Tôi biết rồi.
Anh không đi làm sao tôi ra ngoài nghe.
"Vậy tôi đi trước đây.
Không còn tiếng động nào, cô mở hé cửa rồi đi thẳng tới chiếc bàn có đặt điện thoại cầm ống nghe lên.
“A lô." “Cẩn Ngôn, tối qua ngủ có ngon không? Chị ăn sáng rồi, chị sợ em ngủ trễ quá nên chị nhắc đừng quên chuyến bay trưa nay của chúng ta đó.
Hành lý chúng ta còn chưa dọn nữa.
Cô thầm đoán nguyên do của vụ việc Lâm Vũ Phi vào phòng mình có lẽ có liên quan đến Bùi Băng Tâm nên cô tức giận nói trong điện thoại.
“Chị ăn sáng cái gì chứ? Chị mau lên đây cho em.
Một lúc sau, Bùi Băng Tâm vừa xếp áo quần vào vali vừa nói.
“Kết hôn mời khách là chuyện nên làm, làm sao chị biết Lâm tổng tửu lượng của anh ta lại kém như vậy.
Vả lại chị vừa quay người, hai người đã bùm một cái đóng cửa lại.
Chị không có thẻ phòng nên không thể vào được.
Cô nói không đúng sự thật lại còn tỏ vẻ tội nghiệp.
“Chị mới đáng thương đây này.
Chị phải ngủ ở sảnh cả đêm đó.
Cẩn Ngôn, tối qua hai người ngủ có ngon không?" Cô tò mò hói.
“Tối qua trở về phòng em vừa nằm xuống là ngủ luôn còn anh ta, em làm gì mà quan tâm anh ta có ngủ ngon hay không?” Cô hậm hực nói.
Bùi Băng Tâm chưng hửng.
“Nhưng mà hai người ngủ chung giường chung gối mà.” “Chị ba, chị nói gì vậy? Anh ta ngủ trên sofa mà.” Hà Cẩn
Ngôn nuốt nước bọt, nói dối.
“Cả đêm hai người quả thật không xảy ra chuyện gì sao?”
Hà Cẩn Ngôn đánh trống lảng.
“Chị còn không thu xếp quần áo đến giờ không kịp lên máy bay, vé máy bay tính tiền chị đó.
“Được rồi, chị dọn.
Hai chị em kéo vali ra đại sảnh khách sạn.
Thấy có quầy hàng lưu niệm, Bùi Băng Tâm bảo Hà Cẩn Ngôn đứng đợi còn mình thì chạy tới đó để mua vài món hàng làm kỷ niệm.
Thấy cô đứng một mình, Lâm Vũ Phi bước lại.
"Chào” Cô giật mình, ngượng ngùng chào lại.
“Hai cô sắp đi à? Có cần tôi đưa hai cô đến sân bay không?” “Không cần đầu.
Chúng tôi đi taxi là được rồi, không cần phiền anh." “Tiểu Ân đối với tôi quả thật rất quan trọng, tôi nhất định phải giành cho bằng được.
Cảm ơn cô đã đồng ý giúp đỡ tôi.”
Cô lắc đầu.
“Cô nhi viện đối với tôi mà nói cũng thật sự rất quan trọng cho nên chúng ta không ai nợ ai." “Còn nữa, nếu như cô không ghét tôi thì quay lại làm việc đi." “Tôi...!à được.” Cô tỉnh nói không nhưng chẳng hiểu sao lại thốt ra chữ được.
Anh nhẹ nhõm.
“Tôi còn tưởng cô sẽ nói không nữa chứ.
Vậy gặp lại ở S.K.
Tôi còn việc, tôi đi trước đây.
Ngôi trên taxi, Lâm Vũ Phi gọi cho Trương Hữu Vinh.
“Mình đang trên đường đi, có thể sẽ trễ một chút." “Yên tâm đi, cứ thả lỏng.
Đừng lo gì cả.
Người bên kia đáp lại.
“Nếu như Kính Chi đến trước vậy thì phiền cậu rồi.” “Để mình nói chuyện trước với Kính Chi cũng được dù sao bây giờ mình cũng có đủ căn cứ, cô ấy nhất định sẽ nhường bước thôi.
Lâm Vũ Phi tắt máy bảo tài xế lái nhanh một chút.
Tại văn phòng luật sư Trương.
Đường Kính Chi gõ cửa phòng rồi bước vào.
Vừa ngôi xuống đã hỏi ngay.
“Lâm Vũ Phi đâu?” “Cậu ấy lát nữa mới đến, Em có thể nói chuyện trước với anh" Trương Hữu Vinh rót trà mời cô.
"Lời giống nhau em không muốn nói hai lần, em sẽ đợi anh ấy đến rồi mới nói: “Anh có thể toàn quyền thay mặt đương sự của mình truyền đạt cách nghĩ của cậu ấy, Phải rồi, anh nên chúc mừng em trước.
Mọi người đều biết tối nay em sắp được dẫn chương trình vào giờ vàng trở thành phát thanh viên chính.
Chúc mừng em.
Đường Kính Chi cong môi mỉa mai, “Em không phải đến để nghe mấy lời này đó chứ?" “Được.
Vậy anh nói thẳng, anh cho rằng mức độ nổi tiếng và hào quang của em, em chẳng có cách nào thắng vụ kiện này đâu.
“Ý anh là sao?"
Trương Hữu Vinh thong thả nói.
"Thân là người của giới truyền thông, em thử nghĩ một nữ phát thanh viên nổi tiếng với danh hiệu độc thân lại có đứa con 8 tuổi và một hôn nhân thất bại, tiêu đề này có lẽ mọi người rất có hứng thú.
Chỉ một chuyện này thôi cũng đủ hủy hoại sự nghiệp của em khiến em mất hết tất cả.
Sự giấu giếm của em căn bản đã sớm làm tổn hại đứa con.
Em nghĩ thử xem sau khi sự việc được phơi bày, Tiểu Ân sẽ phải gánh vác sự châm biếm ra sao? Em muốn cho nó một cuộc sống là mục tiêu để người khác chỉ trỏ sao? Vụ kiện này em không thắng nổi đâu.” "Xem ra tôi quá ngây thơ rồi.
Lâm Vũ Phi đã có dự tính như vậy tôi cũng phải có luật sự thì mới công bằng.
Chuyện bàn bạc ngày hôm nay coi như chưa xảy ra đi.
Đường Kính Chi đứng lên khỏi ghế, tiến về phía cửa.
Nhưng cô chưa kịp mở đã nghe một giọng nói cất lên.
“Kính Chi, anh khuyên em nên bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Em muốn giữ công việc hiện tại tốt nhất là nên cắt đứt với con trai.
Nếu như phải náo loạn trên tòa chi bằng thấy tốt thì rút nhường lại đứa con trong hòa bình.
“Những chuyện này đều là ý của Lâm Vũ Phi sao?” “Em yên tâm.
Vũ Phi và phu nhân của cậu ấy sẽ dùng thành ý lớn nhất nuôi dưỡng thật tốt đứa con này." Đường Kính Chi quay người lại, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
“Phu nhân?” “Không sai.
Vì muốn cho đứa con một gia đình hoàn hảo, Vũ Phi đã tái hôn rồi.
Điều kiện nuôi dưỡng con của cậu ấy tốt hơn nhiều so với bà mẹ độc thân che giấu sự thật như em."
Lâm Vũ Phi đến khi họ đang bàn chuyện.
Đường Kính Chi nhìn anh bằng vẻ mặt tức giận.
"Cướp đi đứa con một tay l tôi nuôi lớn có gì đáng để diễu võ dương oai chứ? Anh cho là cả thế giới này phải nghe lời anh, theo ý của anh mà xoay chuyển sao?” Cô liếc xéo rồi bỏ đi.
Lâm Vũ Phi nhìn theo, tự hỏi không biết mình làm vậy đúng hay sai.