Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 35




Lâm Vũ Phi đành phải gấp rút đặt bàn tiệc sau đó dân Hà Cẩn Ngôn tới.

Cô nhìn quanh.

“Nơi này lớn như vậy chúng ta tìm một quán ăn bốn người ăn một bữa cơm là được rồi.” "Hữu Vinh đã thuê rồi, cứ theo ý của cậu ấy đi.

Với lại ở đây dùng cơm yên tĩnh hơn cũng không có người khác đến làm phiền.

“Đương nhiên là sẽ không có người nào khác đến làm phiền rồi.

Tôi ký hợp hôn nhân với anh đã đủ hoang đường rồi.

Bây giờ còn phải đến đây, một nơi lớn như thế này, tổ chức tiệc cưới căn bản là sẽ không có ai đến dự.

Vậy sau đó thì sao, có phải chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật không? Đi đâu chứ? Tôi thật sự không hiểu tại sao anh lại đồng ý? Chị ba tôi làm loạn ở đó, anh cũng hùa theo loạn cùng chị ấy.

Anh thật nhàm chán." Hà Cẩn Ngôn nói một tràng dài.

“Hà Cẩn Ngôn, tôi tưởng là như vậy có thể khiến cô vui một chút trước khi trở về.

Ít ra nó cũng là một nhà hàng tiệc cưới

Cô đi xung quanh nơi bày tiệc.

“Nếu như đây là một tiệc cưới chân chính, ba vè mẹ Hồng có lẽ cũng giống như chúng ta cùng ngồi ở bàn chính này, đồng nghiệp thì ngồi ở bàn kia, chỗ này là của trưởng nhóm, bạn học thì có thể ngồi ở đẳng kia" Cô chỉ tay vào từng chiếc bàn, mơ tưởng nói.

“Nhưng mà đã lâu lắm rồi không liên lạc với bọn họ, không biết bọn họ có đến không nữa.

Có điều bất luận thế nào, Bảo Minh và viện trưởng Bách còn có rất nhiều bạn nhỏ ở cô nhi viện, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện.

Ngày tôi kết hôn, ngày hạnh phúc như vậy, quan trọng như vậy bọn họ nhất định sẽ đến” Quay trở về thực tại, cô cất giọng buồn hiu.

"Phải rồi, lẽ ra thì phải như vậy.

Bạn bè tôi, còn có cả người nhà tôi tất cả lẽ ra phải xuất hiện.

Như vậy mới đúng là một tiệc cưới chứ.

Bây giờ thế này...!căn bản chỉ là một màn hài kịch.

Có cần phải vậy không? Đủ rồi đó.” Đột nhiên Lâm Vũ Phi kéo tay cô rời khỏi nhà hàng.

Anh cô đến cửa hàng thời trang áo cưới.

“Rốt cuộc anh muốn làm gì, sao lại đưa tôi đến đầy?" Hải

Cẩn Ngôn không hiểu “Tối nay không cho phép cô ăn mặc như vậy ăn tiệc, chọn bộ quần áo mà cô thích đi

Có đi chung quanh rồi chọn cho mình chiếc váy trắng hai dây với phần chân váy bồng bềnh mang lại vẻ đẹp ngọt ngào như công chúa, để lộ bờ vai trắng ngấn và xương quai xanh gợi cảm khiến Lâm Vũ Phi nhìn ngẩn ngơ

Thấy anh không nói gì, cô e dè hỏi.

“Sao hả? Không đẹp sao?

Anh bừng tỉnh.

“Không cóQCTiếp theo là chọn giày cao gót “Giày của tôi không được sao? “Có à, đây là giây thể thao mà.” Lâm Vũ Phi chỉ vào đối giày thể thao màu xám dưới chân có, “Có ai mặc váy cưới mà mang giày thể thao không? Có định thi chạy marathon à?" “Ừ nhỉ” Có bán lần nói.

Lâm Vũ Phi chọn đói giày màu bạc và đích thân mang cho cô, hoàn toàn giống với những gì cô tưởng tượng trong mơ.

Đối với em thì trong một hôn lễ hạnh phúc, em phải mặc bộ đồ mà em thích nhất.

Không phải váy trắng cũng chẳng sao hết, sau đó mang đôi giày thoải mái nhất.

Người đó của em phải tự tay mang cho em.

“Vừa chân không?" Giọng nói của Lâm Vũ Phi kéo cô về với thực tại.

Cô giương mắt nhìn anh, không ngờ những gì mình mong ước lại thành hiện thực.

"Sao vậy? Không đẹp hả?” Anh hỏi tiếp.

“Không có.

Cô lắc đầu.

Tối.

Tiệc cưới chỉ có bốn người, ngồi quanh một bàn cùng A nhau ăn uống.

Lâm Vũ Phi liên tục uống rượu, Hà Cẩn Ngôn cắm cúi ăn.

Trương Hữu Vinh và Bùi Băng Tâm cũng mải mê ăn, chẳng ai nói gì.

Không khí thật nặng nề.

Hà Cẩn Ngôn cảm thấy đây đúng là lễ cưới lạ lùng nhất trong đời mình.

Không chịu nổi nữa, Bùi Băng Tâm phá tan bầu không khí căng thẳng.

“Mọi người đừng chỉ biết ăn thôi chứ.

Luật sư Trương, tôi kính anh một lỵ.

Nói thế nào hôn sự này cũng nhờ anh mà thành.

Tôi cạn ly để kính anh.

Cô nâng ly lên, chuẩn bị uống thì Hà Cẩn Ngôn để tay lên tay chị mình.

“Chị ba, chị không được uống.

Chị đã quên chị làm sao phải nhập viện à? Không được uống rượu nữa.” Hà Cẩn

Ngôn lấy ly rượu trên tay Bùi Băng Tâm đặt lại xuống bàn.

“Ai bảo mọi người đều cứng đờ cả mặt, cứ như ai nợ tiền mấy người vậy.

Hà Cẩn Ngôn, đây là tiệc cưới của em sao cứ như làm đám tang vậy.

Vui vẻ một tí đi.”

Hà Cẩn Ngôn nghĩ một lát hất mái tóc ra sau.

"Cũng đúng.

Không vui cũng kết hôn, vui cũng kết hôn.” Cô dốc ngược ly rượu.

Bùi Băng Tâm vỗ vai cô, gật gù.

“Thế mới phải chứ.

Mọi người vui vẻ lên đi.”

Hà Cẩn Ngôn cầm rượu, quay sang Lâm Vũ Phi.

“Chú rể, chúc mừng."

Lâm Vũ Phi cụng ly vào ly rượu của cô.

“Khoan, làm gì có ai uống rượu như vậy? Phải uống rượu giao bởi chứ."

Bùi Băng Tâm liếc sang Trương Hữu Vinh nhảy mắt, anh hiểu ý, miễn cưỡng nói.

“Phải đó, uống rượu giao bối.” Cô dâu chú rể không muốn làm hai vị khách phật ý nên cả hai đã làm theo lời họ.

“Tiếp theo là màn quan trọng nhất.

Mỗi lần tôi đi dự tiệc cưới, chú rể đều lấy giày cao gót của cô dâu để đựng rượu uống hết

Hà Cẩn Ngôn bịt mũi.

"Đừng mà chị ba, chị làm vậy kinh quá.

“Yên tâm đi, chị có chuẩn bị rồi." Bùi Băng Tâm lấy chiếc giày mới toanh từ trong túi ra nhưng chiếc giày hở mũi nên màn đổ rượu vào giày bị loại.

Tiệc tàn.

Lâm Vũ Phi chở Hà Cẩn Ngôn ra bờ sông hồng gió cho tỉnh rượu.

Vầng trăng tròn in bóng xuống lòng sông, tỏa ánh sáng nhàn nhạt.

Trương Hữu Vinh và Bùi Băng Tâm ngủ trong xe.

“Nơi này quả thật rất đẹp.

Nhiều sao quá" Hà Cần Ngôn ngáng đầu nhìn trời đêm, xuýt xoa.

“Con mắt nào của cô nhìn thấy sao vậy? Đó là đèn đường mà." “Sao lại phá hoại hứng thú của người ta vậy? Tôi nói nó là sao thì nó là sao

Lâm Vũ Phi đùa cùng cô.

"Woa, nhiều mặt trăng quá đi.

“Mặt trăng chỉ có một thôi.

“Trễ vậy rồi, nếu cô muốn về thì để tôi gọi họ dậy.”

Cô lắc lắc.

“Không cần.

Đời người hiếm khi kết hôn một lần tôi không muốn về.

Sực nhớ ra một chuyện, cô chỉnh lại.

“Không đúng, anh là lần thứ hai rồi nhỉ”

Lâm Vũ Phi nhếch môi, không đáp.

Cô cởi giày ném về phía bãi cát trống rồi đi bộ loanh quanh.

“Làm gì vậy? Cẩn thận đạp phải miếng chai đó.

Cô ngoái đầu lại.

"Làm gì mà anh hốt hoảng vậy? Anh không biết gần gũi với thiên nhiên là một chuyện rất thoải mái sao? Có điều hình như người giàu có như anh có lẽ có rất nhiều chuyện phải sợ, không dám thử đâu nhỉ.

Anh cười nửa miệng, nghiêng đầu nói.

“Tôi không phải vừa sinh ra đã là tổng giám đốc.

Lâm Vũ Phi mà cô thấy bây giờ hoàn toàn không phải là toàn bộ con người tôi." “Tôi chẳng muốn quen biết tất cả con người anh.

Sau khi gặp anh thì chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.

Đột nhiên suýt bị anh tông xe, suýt nữa bị mất việc.

Thật không dám tưởng tượng tôi tiếp tục dính dáng tới anh thế này thì sẽ gặp bao nhiều chuyện xui xẻo nữa.

“Vậy chúc mừng cô, từ ngày mai trở đi, cô có thể gặp thuận lợi rồi.” “Cảm ơn.

Nói cũng đúng qua hôm nay tôi có thể trở lại cuộc sống bình thường vốn có của mình rồi.

Mấy ngày nay thật giống như một giấc mơ vậy cứ như chớp mắt một cái là tôi đã kết hôn rồi.

Thật chẳng chân thật chút nào.

Cô khẽ reo lên.

“Anh biết không, trước khi tôi đi mẹ kế của tôi đã giúp tôi đến miếu xin một lá bùa bình an.

Mẹ kế nói với tôi mẹ có linh cảm lần này tôi đến đây sẽ xảy ra một chuyện rất hoang đường.

Đúng thật đã bị mẹ nói trúng rồi.

Cô ôm đầu, than thở.

“Trời ạ, sao tôi lại trở thành đời vợ thứ hai của Lâm Vũ Phi anh chứ? Anh cũng làm giống tôi đi." “Không đầu, dơ lắm.

“Anh có phải là đàn ông không vậy? Anh sợ cát sao?”

Không muốn mất mặt nam nhi, anh cởi giày vứt sang bên rồi cùng cô chơi đùa trên cát.