Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 17




Sau đó họ kết hôn mà không có cái đám cưới nào diễn ra.

Cả hai quyết định ở lại phương Bắc, thuê một căn nhà nhỏ sống chung.

Một buổi tối Lâm Vũ Phi về nhà muộn.

Đường Kính Chi ngủ gật trên sofa.

Nụ hôn của anh trên má cô làm cô tỉnh giấc.

"Anh về rồi à.

Em hâm mì Ý cho anh nhé." Cô dụi mắt vào bếp.

"Nếu anh làm việc ở công ty của ba anh chắc chắn không phải chịu đói làm thêm đến nửa đêm vậy rồi." Cô đem đĩa mì đặt xuống bàn, áy náy nói.

"Có lẽ vậy." "Cũng không cần mỗi ngày chen lấn trên xe bus đi làm." "Sao đột nhiên lại nói những chuyện này?" Anh vừa ăn vừa hỏi.

"Anh có hối hận vì kết hôn với em rồi làm việc ở đây không?" "Hối hận lắm.

Đâu chỉ hối hận thôi còn tuyệt vọng nữa."

Anh bông đùa.

Thấy cô mặt buồn xo, anh bật cười.

"Người muốn làm phóng viên mà chẳng hài hước chút nào.

Anh sợ em hối hận thì có.

Chỉ đăng ký kết hôn thôi thì thiệt thòi cho em quá.

Còn nữa mỗi ngày thấy em đi làm về còn phải nấu cơm cho anh nữa, anh thấy đau lòng lắm." "Thật ra chỉ cần ở cùng anh là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi."

Thật vậy.

Lúc ấy mỗi một giây đều là âm thanh hạnh phúc nhất của cô và anh.

Cô cho rằng hạnh phúc không chỉ có thế.

Khi Đường Kính Chi đi khám thì biết mình có con.

Trong ho lúc Lâm Vũ Phi vui mừng khôn xiết vì mình sắp làm ba thì cô lại không vui.

Sau này khi cô hồi tưởng lại thì đó là niềm hạnh phúc nhất của người mà cô yêu kể từ khi họ quen biết nhau.

"Lúc đó thật sự rất hạnh phúc." Kể cho Hàn Dân nghe tình đầu của mình, Đường Kính Chi nhẹ giọng kết luận.

"Cho nên mới nói Lâm Vũ Phi rất muốn có Tiểu Ân.

Anh còn tưởng ban đầu là do anh ta..." "Lúc đó người không muốn có Tiểu Ân là em."

Hàn Dân có chút ngạc nhiên.

"Mọi việc đến quá nhanh vừa tốt nghiệp thì kết hôn.

Em chỉ vừa mới bắt đầu thích ứng với công việc.

Rất nhiều chuyện còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng.

Vì vậy mang thai đối với em mà nói thực ra là một áp lực rất lớn."

Đường Kính Chi kể trong đợt nghỉ phép lần thứ năm, Lâm Vũ Phi đề nghị cô về nhà với anh một chuyến.

Từ lúc kết hôn đến giờ cô chưa gặp mặt ba mẹ anh lần nào.

"Nhưng kỳ nghỉ lần này em phải trực đêm" Cô từ chối.

L "Trực đêm à? Sao có thể như vậy? Sức khỏe của em bây giờ không thể gắng sức được đầu" "Bây giờ em chỉ là một nhân viên mới đang được huấn luyện.

Nếu lấy cớ mang thai để khỏi phải trực đêm vậy thì cả đời cũng không được làm phát thanh viên rồi." Lâm Vũ Phi nheo mắt ngạc nhiên.

"Lẽ nào em vẫn chưa nói với cấp trên của em chuyện em mang thai sao? "Em không muốn từ bỏ công việc.

"Anh đầu có phản đối em tiếp tục công việc đầu." "Nhưng công việc ở bộ phận thời sự phải thay ca làm việc trong 24 giờ mà.

Trên đời này làm gì có phóng viên thời sự nào không thay ca chứ?"

Cả hai bắt đầu cãi nhau.

"Em cho là công việc quan trọng hơn con sao?" "Em chỉ là muốn hoàn thành ước mơ của em thôi." "Nếu mang thai ảnh hưởng đến sự thăng tiến của em, vậy thì em hãy nghỉ việc đi cho rồi." "Sao anh có thể nói nhẹ nhàng như vậy? Công việc này là ước mơ cả đời của em mà."

Lâm Vũ Phi cổ thuyết phục cô.

"Anh biết.

Anh vẫn luôn ủng hộ em.

Nhưng thời gian mang thai là thời kỳ vô cùng quan trọng, em không thể hy sinh sức khỏe và tương lai của con được.

"Bây giờ anh cứ mở miệng ra là con, vậy còn em thì sao? Em đâu phải cái máy sinh con, em không muốn con cái l làm đảo lộn kế hoạch cuộc đời của em" "Lẽ nào em không muốn có đứa con này sao?"

Đường Kính Chi lặng im không nói.

Anh thừ người.

"Thì ra em không muốn có con." "Không phải em không muốn có con nhưng mà không phải chúng ta nói rõ rồi sao? Có sự nghiệp trước, đợi cuộc sống ổn định rồi mới có con.

Nhưng mà bây giờ đã có rồi, em còn chưa chuẩn bị tâm lý gì cả."

Anh đặt hai tay lên vai cô, cấy giọng dịu dàng.

"Cho dù đột nhiên có con nhưng cũng vẫn là con của chúng ta.

Chúng ta cùng cố gắng có được không?"

Cô hất tay anh ra, "Cái gì gọi là cùng nhau cố gắng chứ? Anh có thể tiếp tục làm việc còn em lại phải thôi việc.

Vậy gọi là cùng nhau cố gắng sao? Rõ ràng là không công bảng mà.

Anh có từng nghĩ cho em không? Cuộc đời em, ước mơ của em sắp bị đứa con này níu giữ rồi." Lâm Vũ Phi suy nghĩ cả đêm những lời có nói và quyết định nghỉ việc.

"Sao anh lại nóng nảy như vậy chứ? Sao đột nhiên anh lại xin nghỉ việc?" Cô cáu gắt phản đối.

"Đây là quyết định anh suy nghĩ rất lâu.

Anh nghĩ nếu anh trở về giúp ba anh, em cũng có thể đi làm ở Thiên Phúc.

Chúng ta rời khỏi đây nhé." "Lâm Vũ Phi, anh buồn cười thật đó.

Lúc trước là anh lựa chọn ở lại đây cùng em mà.

Bây giờ em có thai thì anh ép em đi đúng không?" "Sao em lại bóp méo ý anh vậy? Công việc của anh không thể cho em và con một cuộc sống tốt nhất cho nên em mới thấy bất an.

Nhưng về nhà anh thì khác, em và con sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất "

Đường Kính Chi có chút bực mình.

"Chỉ có anh mới nghĩ lạ như vậy thôi.

Anh chỉ muốn thay đổi cách sống của em để phù hợp với nhu cầu của anh thôi.

Anh thật sự biết em muốn gì sao?" "Anh chỉ biết là anh yêu em.

Tất cả những gì anh làm là vì tốt cho em, tốt cho con.

"Em tự biết cái gì là tốt cho em.

Cô vào phòng đem ra đưa cho anh giấy đồng ý phá thai.

Anh sững sờ.

"Em không muốn bị trói buộc trong cuộc sống của con cái và bình sửa.

Em vẫn muốn bay nhảy.

Nếu anh thực sự yếu em thì hãy để em được tự do.

Hàn Dân hỏi khi Đường Kính Chi ngừng kể vì xúc động.

"Anh ta cứ thế mà đi à?" "Em của ngày đó tự cao tự đại, chỉ vì giận dỗi tức thời em đã gửi cho anh ấy đơn ly hôn.

Thực ra em cũng muốn khuyên anh ấy quay về còn tin tức cuối cùng và cũng là duy nhất của anh ấy là một tờ đơn ly hôn đã ký tên và đóng dấu.

"Vậy...!tại sao em lại lựa chọn sinh Tiểu Ân ra?" Hàn Dân thắc mắc.

"Đó là quyết định đúng đắn nhất cả đời của em.

Thật may là lúc đó em đã không bỏ Tiểu Ân đi.

Nó là bảo bối của em.

Vũ Phi nói đúng nó là một sinh mạng chứ không phải hòn đá cản đường" Cô mỉm cười nói.

"Cho nên bao nhiêu năm nay em vẫn không cho Lâm Vũ Phi biết sự tồn tại của Tiểu Ân.

Lẽ nào là vì báo thù sao?" "Tuyệt đối không phải báo thù đầu.

Em giấu anh ấy là vì chỉ cần biểu hiện của em không phù hợp với lý tưởng của anh ấy thì anh ấy lập tức lựa chọn ra đi.

Nhưng đó không phải là tình yêu" "Bao năm rồi một mình em nuôi nấng Tiểu Ân chẳng lẽ em chưa từng hối hận sao?"

Cô lắc đầu, nói nhanh.

"Không hối hận.

Nhưng cũng có thể có một chút thấy tội lỗi bởi vì em nợ Tiểu Ân một người ba cũng nợ nó một thân phận danh chính ngôn thuận.

Ngoại trừ những thứ này ra em rất trân trọng tất cả những gì mình đang có.

"Vậy...!nếu bây giờ có một người khác đáng để em dựa vào hơn nữa còn có thể bù đắp lại tình cha mà Tiểu Ân còn thiếu, em có đón nhận người này không?" Hàn Dân nói đầy ẩn ý.

"Những câu hỏi mang tính giả thiết luôn khó trả lời nhất vì vậy em chọn làm phóng viên chứ không phải là người được phỏng vấn." Cô không trả lời thắng câu hỏi của anh hoặc cũng có thể cô vờ như không biết ý nghĩa đằng sau câu hỏi đó.

Hàn Dân thôi nói, lặng im ngồi cạnh cô..