Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 10




Để mặc cho cậu bé nhăn mặt nhíu mày, cô bước ra phòng khách nói chuyện với Hàn Dân.

"Ngủ rồi à?" Hàn Dân vừa uống cà phê vừa hỏi.

"Vẫn chưa nhưng cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn nằm trên giường rồi." "Có thể lần đầu vào Nam quá thích thú, ngày mai để nó chơi một ngày bảo đảm nó vừa nằm sẽ ngủ ngay" Hàn Dân nói.

"Chơi nhiều quá cũng không tốt tới lúc đó không chịu về thì khổ." Đường Kính Chi uống một ngụm cà phê, "Danh sách phỏng vấn đã xác định rồi sao?" hoi.

"Xác định rồi.

Đây chính là danh sách phỏng vấn lần này và các tư liệu có liên quan" Hàn Dân cầm bản danh sách, nói.

"Ngoài những người mà chúng ta đã chọn trước anh còn thêm một số người vào.

Em có cần xem trước không?" "Không cần đầu.

Hôm nay em hơi mệt, để ngày mai đi.

Sáng mai em sẽ dậy sớm xem."

Anh gật gù, đùa.

"Có điều người phỏng vấn là em em khẳng định là trong đó không có danh sách đen của em sao?"

Cô phì cười.

"Mọi việc giao cho anh xử lý em đều yên tâm." "Anh cũng chỉ nói vậy thôi.

Thật ra sáng nay anh đã đưa cho lão tổng xem qua rồi." "Vậy thì tốt quá, chúng ta cũng thoải mái hơn." "Không làm phiền em nữa, nghỉ ngơi sớm đi.

Sáng sớm mai anh đến đưa hai mẹ con đi ăn sáng" Hàn Dân nói rồi về.

Sau khi tiễn anh, cô quay vào thả phịch người xuống ghế nhớ lại cuộc tương ngộ với Lâm Vũ Phi sáng nay.

Không ngờ chúng ta gặp lại nhau trong tình huống như vậy.

Cô nghĩ thầm, ánh mắt liếc phải bản danh sách phỏng vấn mà Hàn Dân đẻ trên bàn.

Cô cầm lên xem, tên tuổi, hình ảnh và tư liệu của Lâm Vũ Phi trong danh sách làm cô kinh ngạc.

Trong phòng ngủ, Tiểu Ân ngồi viết nhật ký.

Hôm nay ba ở trong bức hình đã chạy ra ngoài rồi.

Ba, có phải ba cũng muốn đi chơi cùng với mẹ con con phải không?

Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêngThông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....Chi tiếtQCMới sáng sớm, Bùi Trân Ánh đã ở trong bếp, lui cui nấu nướng, miệng hát khe khẽ.

"Chị đang làm gì vậy?" Hà Cẩn Ngôn vào bếp, hỏi.

"Trước khi gả được vào nhà giàu có chị cũng nên bỏ chút công phu, không phải sao?"

Hà Cẩn Ngôn nhìn những thứ lộn xộn ở trên bàn, nuốt nước bọt.

"Cái này chính là công phu mà chị nói đó hả?" "Đủ rồi.

Đừng có làm phiền chị nữa.

Chị phải chuẩn bị trái cây tình yêu của chị.

Tiền đồ hạnh phúc của chị đều dựa vào nó cả.

Phải rồi, cái hộp cơm tình yêu lần trước của chị ở đâu rồi nhỉ" Bùi Trân Ánh ngó quanh quất căn bếp.

"Hộp cơm tình yêu?" Hà Cẩn Ngôn lẩm nhẩm, hỏi.

"Hộp cơm tình yêu mà chị vừa nói có phải là hộp cơm của em không vậy?" "Cái gì mà của em của chị chứ? Phân chia rõ ràng thể để làm gì."

Hà Cẩn Ngôn lấy hộp cơm đưa ra trước mặt Bùi Trân "Đúng rồi.

Chính là nó" Vừa nhìn thấy, Bùi Trần Ánh reo

Ánh.

"Có phải hộp cơm này không?" lên.

Giờ thì Hà Cẩn Ngôn đã biết người viết thư tình, người tặng cơm hộp rồi viết những dòng ghi chủ cho Lâm Vũ Phi là ai.

"Thì ra là chị" "Ờ...!ừm...!chị tặng cơm hộp cho Lâm tổng thì sao nào? Vậy anh ấy có nói gì không? Có thích món quà nhỏ bất ngờ chị tặng không?" "Có chứ.

Anh ta thích lắm.

Anh ta cho rằng mấy món đó là là em làm, coi em như một kẻ vô tri mà chửi mắng" Hà Cẩn Ngôn nghiến răng, "Hả...!ý em là anh ấy nghĩ mấy món chị tăng anh ấy, mảnh giấy tình yêu, bức thu tình và hộp cơm sức sống là do em làm hả? Hà Cẩn Ngôn, em dám cướp đoạt tình yêu của chị gái mình sao?" "Cướp đoạt tình yêu? Em cướp cái gì chứ? Chị có biết chị không chỉ hại em bị cái tên bất lịch sự, hoang tưởng ấy cười nhạo mà còn làm ảnh hưởng đến uy tín công việc của em nữa.

Món nợ này em còn chưa tính với chị đó.

Bùi Trân Ảnh giơ tay.

"Đợi đã.

Em nói anh ấy nhìn thấy mấy món đó không cảm động chút nào sao?" "Anh ta mà cảm động cái gì chứ? Con quỷ ích kỷ mắc bệnh sạch sẽ ấy nhìn thấy trên bàn đầy giấy dán màu sắc lại thêm bức thư tình đầy lời lẽ hoa mỹ của chị thì cả người anh ta liền mất hết kiềm chế"

Bùi Trân Ảnh xụ mặt.

"Cho nên em và anh ấy...!"Cho nên em và anh ta đã cãi nhau một trận.

Sớm biết anh ta chính là tên đầu sỏ của bọn người muốn phá bỏ cô nhi viện của tụi em thì em đã cho anh ta ăn vài cái bạt tại hơ và bảo anh ta đi rửa cái miệng thối của anh ta rồi." Hà Cẩn Ngôn nói với vẻ phẫn nộ.

"Nói vậy là em và anh ấy tán tỉnh qua lại hay sao?" "Chi hai..." "Được lâm, Hà Cẩn Ngôn, rốt cuộc em có để người chị này trong mất em không vậy? Em lại còn ở trước mặt chị khoe khoang em và Lâm Vũ Phi hiểu lầm, cãi nhau.

Rõ ràng là muốn chiếm đoạt chồng tương lai của chị cũng chính là anh rể tương lai của em." Bùi Trân Ánh cáu gắt.

"Chị nói đủ chưa vậy?" "Chị.

"

Giọng Bùi Băng Tâm cất lên.

"Chị hai, hôm nay chẳng phải mang trái cây đến S.K sao?" Cô bước vào thấy có Hà Cẩn Ngôn ở đó, cô liền bụm miệng nhưng không còn kịp.

Vì kế hoạch cua trai này chỉ có cô và Bùi Trân Ánh biết.

"Chị ba, thì ra chị cũng là đồng phạm?" "Cẩn Ngôn, bọn chị làm vậy cũng là giúp em, giúp cái nhà này thôi.

Bọn chị nghĩ nếu như trong tụi chị có một người gả vào nhà giàu có thì em sẽ không cầm vất vả như vậy nữa." "Băng Tâm, không cần phải nói nhiều với nó.

Thành quả vất vả của chúng ta toàn bộ bị nó cướp đoạt hết rồi.

Cần Ngôn căn bản là không coi chúng ta là chị em mà.

Nó chỉ lo cho sự phát triển giữa nó và Lâm Vũ Phi thôi.

Nó, yêu anh ấy rồi." "Em yêu anh ta?" Hà Cần Ngôn chỉ tay vào người mình, mắt mở to.

"Sao em có thể yêu anh ta được chứ? Em không thể yêu anh ta được một ngàn lần cũng không thể, một vạn lần cũng không thể yêu anh ta.

Cô nói quả quyết.

Nhưng Bùi Trấn Ảnh và Bùi Băng Tâm đều không lời cô.

"Em nói cho hai chị biết em mặc kệ hai chị làm thế nào để lẻn vào S.K.

Đừng có lần sau nữa đó nếu không em nhất định sẽ đại nghĩa diệt thần đó.

Trước khi hai chị được giải vào nhà giàu có em sẽ báo cảnh sát bắt hai chị lại.

Còn nữa, em trịnh trọng nói rõ ở đây Lâm Vũ Phi từ giờ trở đi là kẻ thù của em." Cô nói một cách quyết liệt, bỏ ra khỏi gian bếp.

Bùi Băng Tầm nhìn theo cô, lấm bẩm.

"Kẻ thủ? Có nghiêm trọng vậy không? Chị hai, vậy chúng ta có phải đưa hộp trái cây tình yêu nữa không?" "Không đi nữa." Bùi Trần Ánh bực bội lên lầu,

Hà Cẩn Ngôn đứng bên ngoài phòng làm việc của Lâm Vũ Phi nghĩ đến việc cô nhi viện Nhân Nghĩa sắp bị phá bỏ.

Càng nghĩ có càng buồn bã, tâm trạng thần thờ.

Lâm Vũ Phi mở cửa bước ra làm cô giật bắn cả người.

"Giờ này lẽ ra không phải là giờ làm việc của cô." Hà Cẩn Ngôn đi theo sau anh, nói.

"Tôi cố tình đến đợi anh đó."

Lâm Vũ Phi dừng bước, xoay người lại.

"Nếu như cô muốn giữ được công việc này thì nên thông minh một chút đi, đừng có quấy rầy tôi nữa." "Tôi không phải." "Người ngưỡng mộ tôi thì tôi gặp nhiều rồi nhưng loại người mặt dày như cô đúng là hiếm thấy." Anh đi thẳng.

"Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn tìm anh mà." Nghe Hà Cẩn Ngôn nói vậy, anh dừng chân.

Cô nói tiếp.

"Tôi đảm bảo sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu." "Được.

Có gì mau nói đi, tại tôi không bận lắm có thể cho cô mượn ba phút." "Nhưng mà tôi phải nói rõ với anh lần nữa hôm trước người để những món đồ ở đó quả thực không phải tôi." Lâm Vũ Phi nhướn mắt.

"Không phải sao?" "Tuyệt đối không phải " "Vậy thì tốt." Anh bỏ đi.