Cô Vợ Giả Của Tổng Tài

Chương 1




Hôn nhân đại sự của cô lại xảy ra trong tình huống oái ăm thế này.

Trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng kết hôn lại là một việc bất đắc dĩ.

Đêm tân hôn lại xảy ra những chuyện ngoài sức tưởng tượng.

Đêm hôm đó cô đã có tâm trạng như thế nào, cô cũng chẳng nhớ rõ vì trước đó cô đã uống khá nhiều rượu chỉ biết sáng dậy cả cô và người đó đều không mặc gì vội lấy chăn quấn khắp người.

Tại sao tình hình lại trở thành như vậy? “Sao cô lại giành chăn của tôi?" “Đưa chặn cho tôi.” “Chăn này của tôi sao phải đưa cho cô?”

Cô không biết, cô chỉ có thể khẳng định nếu như không quen anh vậy thì cuộc sống của cô nhất định sẽ không có cục diện như thế này.

2 tháng trước...

Cơn mưa không dự báo bất chợt đổ ập xuống thành phố X.

Gió mỗi lúc một mạnh hơn và lạnh buốt mang theo những hạt mưa rào.

Rồi mưa mỗi lúc nặng hạt, mưa trắng xóa khung cảnh phía trước.

Hà Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ rồi nhìn màn mưa ngoài trời.

“Xem ra phải đi đường tắt thôi."

Cô mặc áo mưa, đạp xe trên con đường đầy bong bóng mưa.

Gió lại nổi lên cuốn theo những đám lá khô bay khắp nơi.

Khung cảnh mang một màu xám xịt, u ám.

Nếu như lúc đó không phải vì sắp muộn, nếu như hôm đó không phải vì kẹt xe...

Chợt nhìn thấy một bà lão làm rơi những trái cam trên đường, cô không thể ngoảnh mặt làm ngơ bèn dừng xe giúp bà lão nhặt cam bỏ vào giỏ.

Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCNếu như hôm đó không phải vì muốn giúp đỡ người khác, nếu như không có nhiều cái nếu như như vậy thế thì chúng ta sau đó có đi đến một cuộc sống nhiều vướng mắc như thế này không.

Cũng may là có nhiều cái nếu như như vậy nếu không chúng ta sẽ không tin thời khắc chúng ta gặp nhau khi cơn mưa đầu mùa chấm dứt.

Ánh nắng bừng lên mừng rỡ chiếu sáng trên những vòm cây, trên những thảm cỏ xanh rờn.

Trời quang hắn, thăm thẳm bao la.

Mãi lo cúi nhặt cam cho bà lão, Hà Cẩn Ngôn không hay từ xa có một chiếc xe ô tô đang tiến về phía mình mà có đoán chủ nhân của nó có lẽ chú tâm vào điện thoại nên không để ý đến xung quanh.

Đến khi anh ta phát hiện ra vội phanh gấp và bẻ lái để tránh đâm vào người có thì khoảng cách giữa cô và chiếc xe chỉ cách nhau một căng timét.

Hà Cẩn Ngôn không sao nhưng chiếc xe đạp cô dựng kế đó đã hư hỏng khá nặng.

Chàng trai ăn mặc bảnh bao bước xuống, chỉ lo xe của mình có bị trầy chỗ nào không còn những thứ khác anh không hề quan tâm.

“Cũng may là không sao.

Hà Cẩn Ngôn bước tới ấm ức nói.

“Anh kia, anh lái xe không nhìn đường sao?"

Giọng hách dịch, anh nói.

“Thế còn cô, khi không lại ngồi giữa đường." “Tôi” “Dù sao cô cũng không bị thương cũng không cần bảo cảnh sát làm gì.” “Khoan, chiếc xe đạp này là của tôi." Hà Cẩn Ngôn chỉ tay vào chiếc xe đạp bị bẹp dúm của mình nằm chỏng chơ dưới đất.

“Vậy sau này cô nhớ đừng có tùy tiện đem xe đạp để ở giữa đường nữa.

Anh định quay người thì bị cô túm lấy tay.

“Sao anh vô lại vậy?” “Cái gì?” “Nếu anh đã vô lại như vậy tôi cũng không cần nói nhiều với anh làm gì.

Anh đền xe đạp cho tôi đi.” Hà Cẩn Ngôn nhất quyết bắt anh đền xe.

“Cô mới vô lại đó.

Tùy tiện để xe giữa đường nợ này cô phải tự chịu mới đúng.

Xin lỗi, tôi không rảnh, không có thời gian giáo dục cho cô đâu.

“Anh còn muốn đi sao?” Cô đưa tay ra kéo áo anh, vô tình làm rách một mảnh vải ở phần cổ tay.

Cô liếm môi nói.

“Anh đụng làm hỏng xe người khác một câu xin lỗi cũng không cần nói luôn sao?”

Anh điên tiết nhưng cố nhịn.

"Sao cô phiền phức quá vậy? Cô có biết bộ đồ vest này của tôi được mua từ Ý không há?" “Tôi mặc kệ anh mua ở đâu.

Tôi nhìn chưởng mắt nhất là loại người ngông cuồng, phách lối như anh, tự cho mình đi xe ngon, mặc đồ Tây không biết mua ở đâu thì có thể tùy tiện ức hiếp người khác sao?" “Cô đừng có thành kiến như vậy được không? Tôi có tiền thì phải đứng ra chịu trận để nghe cô mắng té tát như vậy à?” Nhận thấy cô định mở miệng, anh tiếp luôn.

“Tôi nói cho cô biết loại người thừa cơ lừa gạt như cô tôi gặp nhiều rồi.” Anh bước vào xe.

Hà Cẩn Ngôn ngồi bệt trước đầu xe ô tô, cốt không để anh đi.

Anh bước xuống lại.

"Rốt cuộc cô muốn sao hả?" “Được thôi.

Anh muốn đi thì cứ đi, dù sao thì cả xe đạp của tôi anh cũng đụng rồi chắc anh cũng chẳng ngại bước qua xác tôi đâu nhỉ.

Chẳng còn cách nào khác, anh bèn mua cho Hà Cẩn Ngôn một chiếc xe đạp mới màu xanh lam.

Cô nhìn, xuýt xoa liên tục.

“Anh đền chiếc xe này cho tôi thật chứ?” Cô sợ anh nói chơi mai mốt đòi tiền lại nên hỏi cho chắc ăn.

“Cô vẫn thấy chưa đủ sao?” “Không phải.

Anh đã đền cho tôi một chiếc xe đạp mới rồi, anh đừng lo tôi cũng sẽ đền cho anh một bộ đồ vest mới.

Tham những thứ vặt vãnh không phải là phong cách của tôi đâu.” “Không cần.

Cô đền không nổi" Anh từ chối.

“Tuy bây giờ tôi đền không nổi nhưng mà tôi có thể dể dành tiền.

Đợi sau khi để dành đủ tiền rồi, tôi sẽ.” Cô ngoảnh lại thì anh đã đi ra khỏi cửa hàng bán xe đạp.

Sự c nhớ tới công việc của mình, cô nhìn đồng hồ hả miệng.

“Muộn mất rồi.” Liền với câu nói cô nhanh chóng chạy xe đạp đến khách sạn S.K.

S.K là một trong những khách sạn sang chảnh và đẳng cấp nhất châu Á, có bãi biển riêng, các biệt thự ven biển, hồ bơi lớn ngoài trời, trung tâm spa và sân tennis.

Kiến trúc mang đậm nét kiến trúc Á Đông.

Đây là nơi thường xuyên diễn ra những cuộc gặp gỡ cấp cao của các nguyên thủ quốc gia.

Ẩm thực tại S.K đa dạng các món Việt, Nhật, Hàn, Trung, Địa Trung Hải, cho du khách nhiều lựa chọn.

Chủ khách sạn là một chàng trai còn khá trẻ, Lâm Vũ Phi.

Sở hữu đường nét khuôn mặt điển trai, khí chất lạnh lùng đặc biệt nhất là đường cắm sắc cạnh, sống mũi cao đáng ngưỡng mộ, cặp lông mày đen thanh tú và ánh mắt quyền rũ.

Đúng chuẩn hình tượng bạn trai lý tưởng của nhiều thiếu nữ.

Thế nhưng vẫn chưa có cô gái nào lọt vào tầm ngắm của anh.

Lâm Vũ Phi vừa dừng xe trước cửa S.K đã có ba bốn người chạy ra đón, cung kính cúi đầu.

“Chào Lâm tổng

Lâm Vũ Phi vừa đi vào văn phòng của mình vừa nhìn đồng hồ.

Vì mải tranh chấp, cãi vã vụ đụng xe với Hà Cẩn Ngôn mà anh tới trễ gần hai mươi phút.

"Cho nên tôi mới nói anh có thể đích thân đến chủ trì buổi họp là tốt nhất.

Dù sao thì chủ tịch cũng tin tưởng anh nhất.

Có anh đến dẫn dắt ông ấy rất yên tâm." Lâm Vũ Phi nói với Lại Tử Dương – trưởng phòng S.K khi trên đường đến phòng làm việc của mình.

"Vậy chúng ta cứ chiếu theo kết luận của cuộc họp vừa rồi, tôi sẽ bắt đầu lập tức tiến hành kế hoạch marketing mới của khách sạn này.

Tôi sẽ liên lạc với các bộ phận liên quan" "Bảo người phụ trách quét dọn văn phòng của tôi ngày mai không cần đến nữa.

Tìm người khác đi.” "Ha?" "Tôi đã nói rồi lúc tôi mở của văn phòng ra tôi muốn nhìn thấy tất cả đều phải gọn gàng sạch sẽ." Lâm Vũ Phi quét tay một vòng căn phòng.

"Bất luận tôi rời khỏi lúc mấy giờ người phụ trách dọn dẹp phải chờ ở đó để hoàn thành việc mà người đó phải làm." "Nhưng mà anh cũng không thể hoàn toàn trách nhân viên dọn dẹp được, anh làm việc đến tối như vậy, người ta cũng phải tan ca nữa chứ." Lại Tử Dương tỏ ý không hài lòng về cách làm việc của Lâm Vũ Phi.

"Đây không phải là quy định mới tôi đặt ra hay sao? Tôi ở tổng công ty cũng yêu cầu như vậy.

Nếu như nhân viên quét dọn của khách sạn này làm không được có lẽ còn có người khác cần công việc này."

Lại Tử Dương thở hắt ra, gật đầu.

"Tôi biết rồi Lâm tổng".