Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 92: C92: Mang giày cho cô




“Tóc của tôi làm xong rồi đúng không?” An Đào Đào lập tức chuyển để tài nói chuyện, cô quay đầu lại nhìn thì thấy mái tóc sau khi làm xong rất đẹp.

Đôi mắt sáng ngời cùng hàm răng trắng, ánh mắt cô trong veo như nước, làn da trắng trẻo nõn nà, ngay cả cô cũng phải nhìn chằm chằm vì kinh ngạc.

Ánh mắt Lục Sóc sâu thăm thẳm nhưng, không nói gì.

An Đào Đào tỉnh nghịch cười, cởi chiếc áo. choàng dùng khi cắt tóc ra. Vừa cởi bỏ được chiếc áo choàng, cô liền giống như một con thỏ trắng. được giải thoát, cô vặn eo rồi lại vặn cổ, tà váy rộng xòe ra theo từng động tác của cô tạo thành. những đường cong mềm mại.

Từ đầu đến cuối Lục Sóc đều chỉ chăm chú nhìn cô, cổ họng anh có chút căng ra.

Thật sự là vô cùng đẹp.

"Tôi thấy kiểu tóc này rất hợp với lễ phục, Cửu Gia anh thấy sao?” An Đào Đào kéo vạt váy, nở một nụ cười sáng lạn ngọt ngào với Lục Sóc.

Lục Sóc nhìn cô như vậy, anh mắt dần tối lại, một lúc sau anh mới nói: “Cũng được.”

An Đào Đào nghe xong thì bïu môi, cô thấy như vậy đã đủ đẹp rồi thế mà Lục Sóc lại nói cũng được, gu thẩm mĩ của anh thật cao.

Cô lại nhìn mình trong gương, phát hiện mặt mình đã được thoa thêm một lớp trang điểm nhẹ, khiến khuôn mặt càng thêm trắng nõn, mềm.

¡n, lại kết hợp với đôi mắt ngân ngấn nước, sao. cô lại cảm thấy có chút kiểu điễm nhỉ? Loại đặc biệt khiến người ta muốn phạm tội ấy!


Các đường nét trên gương mặt cô vốn không được thanh thuần, giờ sau khi đã được trang điểm, cô mang một nét đẹp giống như một yêu phi vậy.

“Qua đây, thay giày đi.” Khi An Đào Đào đang xoắn xuýt chuyện mình giống yêu phi, giọng nói trầm trầm của Lục Sóc bỗng vang lên.

An Đào Đào quay đầu lại, nhìn thoáng qua chiếc giày pha lê trong tay Lục Sóc.

Đôi giày pha lê trong suốt lấp lánh dưới ánh đèn điện, đẹp quá!

Đôi giày này là đặc biệt chuẩn bị cho cô sao?

An Đào Đào lại liếc nhìn đôi giày mình đang đi trên chân, một đôi giày da đế bằng nhỏ, phối với bộ lễ phục này có vẻ hơi xấu xí.

Cô đi qua chỗ Lục Sóc, vừa định cẩm lấy chiếc giày thuỷ tình thì bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của anh, nghe anh nói một câu: “Đi qua bên kia ngồi đi”

An Đào Đào bĩu môi, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một bên.

Mà lúc này...

Lục Sóc cầm chiếc giày thuỷ tinh, đột nhiên. khom người trước mặt An Đào Đào. Cô thấy vậy liền mở to hai mắt, tim như sắp nhảy ra khỏi cổ hỏng.

Anh đang làm gì vậy? Anh đang mang giày cho cô sao?


Không thể nào. Một người đàn công cao quý như Lục Sóc sẽ không bao giờ thay giày cho cô được, tuyệt đối không bao giờ!

Cô vừa mới nghĩ chắc như đỉnh đóng cột như vậy, nhưng một giây sau, cô đã bị vả mặt, Lục Sóc thực sự đang mang giày cho cô!!!

Từng ngón tay mảnh khảnh của anh giúp cô cởi đôi giày bệt đang đi trên trân, trong chốc lát, những ngón chân tròn trịa hồng hào lộ ra, giống như một tác phẩm nghệ thuật mong manh dễ vỡ, lập tức thu hút sự chú ý của Lục Sóc.

Anh nhìn chằm chằm vào những ngón chân tròn trịa, yết hầu lên xuống, ánh mắt anh không khỏi nóng rực lên mấy phần.

An Đào Đào nhạy bén cảm giác được Lục Sóc. có gì đó không đúng lắm, nóng rực như lửa, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

“Cửu Gia, hay là cứ để tôi tự mang giày đi. An Đào Đào có chút không thoải mái động đậy chân, lúc này ngón chân tròn trịa xoắn lại với nhau, càng thêm trắng ngần.

Nhìn thấy cảnh này, ngọn lửa trong mắt Lục Sóc càng rõ ràng hơn, anh giống như một con sói đang khoá chặt con mồi trong tầm mắt của mình khiến mọi người ta sợ hãi.

An Đào Đào bị dọa sợ, cô chỉ cảm thấy mình giống như một chú thỏ trắng nhỏ đang bị một con sói nhìn chằm chằm chằm vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ăn sạch sẽ, cô nuốt nước bọt, toàn thân không kiểm được mà run rẩy.

Như không nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, đột nhiên Lục Sóc vươn tay cẩn thận vuốt v e bàn chân nhỏ trắng mịn của cô, từ ngón chân đến mu bàn chân không bỏ sót chỗ nào.

Động tác của anh nhẹ nhàng đến không ngờ, như thể anh đang sờ một tác phẩm nghệ thuật mỏng manh đễ vỡ vậy.

Nhưng sống lưng An Đào Đào lại cứng đờ, toàn thân bắt đầu lạnh lẽo, cô cụp mắt, vừa nhìn xuống đã bắt gặp ánh mắt Lục Sóc, vừa b3nh hoạn vừa điên cuống, giống như nhìn thấy một thứ đổ chơi thú vị nào đó, thậm chí còn vặn vẹo điên cuồng hơn cả khi nhìn thấy nốt ruồi của cô.


Dáng vẻ này sẽ không phải là yêu thích đến nghiện rồi chứ?

An Đào Đào trợn to hai mắt, hô hấp có chút khó khăn, cô thật muốn đá bay tên tâm thần này, thật là đáng sợ rồi.

Không biết qua bao lâu, Lục Sóc mới cầm. chiếc giày thuỷ tinh giúp cô đi vào. Vừa đi giày vào, những ngón chân tròn trịa xinh đẹp đều được ôm vào bên trong, ánh mắt Lục Sóc lại lộ ra một tỉa thất vọng.

Nhưng An Đào Đào lại rất vui vẻ, có trời mới biết vừa rồi cô sợ hãi cỡ nào!

So với sự sợ hãi của cô, các nhân viên trong, tiệm cắt tóc, cũng như Hoàng Sâm đang dựa vào xe ở bên ngoài đều lộ ra vẻ kinh hãi.

Trời ơi, bọn họ đã nhìn thấy cái gì vậy?

Lục Cửu Gia của bọn họ lại hạ mình mang giày giúp một người phụ nữ, dù người phụ nữ kia là vợ của anh nhưng cũng đủ khiến bọn họ chấn kinh rồi có được không!

Phải biết rằng, tất cả mọi người khi nhìn thấy Cửu Gia anh đều phải cúi chào, nhưng người đàn ông mạnh mẽ cao quý như vậy lại khom lưng, hạ gối để xỏ giày cho một người phụ nữ.

Nếu như đây không phải là yêu thì là gì!!!

Lúc này, ánh mắt mọi người nhìn An Đào Đào lại thay đổi, ngay cả Lục Cửu Gia cũng đối tốt với cô như thế, vậy thì nếu có thể nhận được sự tán thưởng của người phụ nữ đứng đầu chuỗi thức ăn này, há chẳng phải sẽ có thể có thêm được một tầng bảo vệ sao?

Giây tiếp theo, An Đào Đào liền trở thành người được chú ý nhất ở đây, ánh mắt giống như những chiếc đèn hàng nghìn oát đang nhìn vào cô, tâm trạng của cô hết sức vi diệu.

Người trong tiệm cắt tóc này cũng quá nhiệt tình rồi.


Cô xoa xoa mũi cười ngượng ngùng, rồi tùy ý chuyển để tài: “Oa, đôi giày thuỷ tinh này thật đẹp, kích cỡ cũng vừa vặn, là Cửu Gia đã chọn cho tôi sao?”

Lục Sóc không nói gì, nhưng người trong tiệm Tại nhao nhao lên nói chuyện, tất cả đều là khen ngợi, nghe thì có vẻ rất chân thành.

“Cô Lục đẹp nên mặc gì cũng đẹp, bộ lễ phục này cũng rất hợp với đôi giày pha lê này."

“Cô Lục và Cửu Gia đứng với nhau quả là trai tài gái sắc, khiến người ta thật ghen tị.”

“Gương mặt này của cô Lục còn đẹp hơn bất kì ngôi sao nữ nào trong giới giải trí. Chỉ nhìn cô mà cảm hứng của tôi cũng đã tuôn trào. Tôi vừa thiết kế rất nhiều tạo hình tóc cho cô, hi vọng cô Lục đây sẽ thích chúng.”

Nghe những lời khen ngợi của bọn họ, khuôn mặt nhỏ nhắn của An Đào Đào dần đỏ lên, cả người có chút choáng váng.

Bọn họ chắc chắn là vì Lục Sóc có mặt ở đây nên mới như vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui.

“Cảm ơn mọi người.” An Đào Đào lễ phép nói: Kiểu tóc anh thiết kế cho tôi, tôi rất thích, rất hợp với tôi cũng rất hợp với bộ lễ phục này,”

Nghe cô nói rằng cô thích, trái tìm của các nhà thiết kế hoàn toàn được thả lỏng.

Bọn họ cẩn thận nhìn Lục Sóc, tuy anh không. có thái độ gì nhưng họ có thể cảm nhận được rằng. tâm trạng bây giờ của anh đang rất tốt, nhất là khi bọn họ nói anh và cô là một đôi trai tài gái sắc.

Hoá ra, Lục Cửu Gia thích nghe những lời như vậy, vậy thì sau này bọn họ sẽ nói nhiều một chút, có phải sẽ được tăng lương không?

An Đào Đào lại soi gương một lúc, bỗng nhìn thấy đã hơn mười giờ, đến nhà họ Lục cũng phải mười một giờ hơn, cũng quá muộn rồi, đều đã đến giờ ăn cơm.

Nếu như để người lớn trong nhà họ Lục đợi lâu thì chẳng ra thể thống gì nữa.