Cô ưỡn người cá chép rồi mở hộp cơm ra, che iấu bất an trong lòng: “Cửu Gia, đói bụng đúng không, chúng ta cùng ăn cơm nhé.”
Cô đỏ mặt, giọng nói ngọt ngào mềm mại, giống như có thể biến người ta thành một bãi nước mật ong.
Lục Sóc nhận lấy bát đũa cô đưa tới, vẫn là đáng vẻ vô cảm kia, nhưng giữa hai hàng lông mày giống như tan chảy ra thứ gì đó, trở nên nhu hòa hơn tí.
An Đào Đào múc cơm và đ ĩa rau cho anh, hoàntoàn không phát hiện vẻ nhu hòa giữa hàng lông mi của anh, mà sự nhu hòa kia giống như phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh đã không thấy tăm hơi.
“Cửu Gia anh ăn đi, những thứ này đều là do tôi làm, ăn rất ngon đó.” An Đào Đào mấy máy môi, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời đưới ánh đèn, tuy rằng vẫn có chút ngây ngô, nhưng vẻ đẹp như vậy rất có tính xâm lược khiến người ta khó quên.
Lục Sóc nhìn cô một cái, ngoài ý muốn nhíu mày: “Em làm?”
An Đào Đào liên tục gật đầu, có chút đắc ý: " Đúng vậy, đều là tôi làm, nhưng ăn ngon, Cửu Gia mau nếm thử đi.”
Dứt lời, An Đào Đào tha thiết mong chờ nhìn Lục Sóc, quên cả sợh:
Lục Sóc nhìn thức ăn trong hộp cơm, bề ngoài đẹp, hơn nữa còn rất thơm, trông có vẻ ăn rất ngon, khóe môi anh hơi cong lên, dưới ánh mắt chờ đợi của An Đào Đào, cuối cùng ăn một miếng,
Thức ăn đưa vào miệng có cảm giác rất thơm rất tươi, cũng có một mùi vị rất đặc biệt, pha trộn với nhau không gây khó ăn, trái lại còn cực kỳ hợp, có chút mùi thuốc nhàn nhạt.
Lục Sóc lại nhướng mày, hai tròng mắt u ám không rõ.
“Cửu Gia, ăn ngon không?” An Đào Đào chống. cằm, đôi mắt sáng lên.
Lục Sóc yên tĩnh nhìn chằm chằm cô: “Mùi thuốc?”
An Đào Đào chớp mắt, cô đã giảm mùi thuốc xuống thấp nhất rồi, anh vẫn ngửi ra được, đúng. là nhạy cảm.
“Đây là được thiện, ăn rất có lợi cho sức khỏe. ” An Đào Đào cong môi, cười nói: “Không ngờ đầu. lưỡi Cửu Gia nhạy bén như vậy, có chút xíu cũng có thể nếm ra.”
Thấy cô đang vuốt mông ngựa, Lục Sóc hưởng thụ gật đầu, nhưng không lên tiếng.
An Đào Đào li3m khóe môi cười, sau đó bỗng, nhiên xoa bụng, tỏ ra hơi đáng thương nói: “Tôi vì đưa cơm cho Cửu Gia, bản thân còn chưa có ăn cơm, bây giờ rất đói, cho tôi ăn một chút nhé.”
Dứt lời, cô múc mấy thìa cơm rồi ăn mấy ngụm nước canh, sau đó thoải mái nheo mắt lại.
Ăn ngon thật, tay nghề làm bếp của mình lại tiến bộ rồi.
Lục Sóc nghe cô nói vậy thì không khỏi nhướng mày, u ám trong mắt giảm đi, tâm trạng dường như cũng trở nên vui vẻ hơn.
Sau khi ăn no, lá gan An Đào Đào lớn hơn, cô để bát đũa xuống rồi khẽ ho khan một tiếng nói: "Cửu Gia, anh có thể hứa với tôi một việc không?"
“Nói.” Lục Sóc mở miệng phun ra một chữ.
An Đào Đào nắm chặt tay nhỏ, đôi mắt trong veo như nước uyển chuyển nhìn Lục Sóc nói: “Cửu Gia, bác sĩ Đông y của nhà Chu Mễ bị đào đi rồi, tôi có thể đi thay vài ngày không, chờ bọn họ tìm được bác sĩ mới rồi, tôi sẽ hoàn toàn rút lui.”
Lời vừa nói ra, bầu không khí trong phòng làm việc bỗng nhiên lạnh lẽo, bầu không khí quỷ dị nguy hiểm giống như lưỡi đao sắc bắn thẳng tới trên người An Đào Đào, cô sợ đến nỗi cứng cả người, không thở nổi.
Mà tiếng tim đập bất an của cô cũng trở nên õ rệt lạ thường dưới bầu không khí yên tĩnh này.
“Cửu Gia?” An Đào Đào nhìn mặt Lục Sóc, lần nữa bị làm cho khiếp sợ, cả người lập tức run rẩy như lá cây.
Lục Sóc đưa tay gõ bàn, đôi mắt sâu thẳm hung ác nham hiểm, sắc mặt lạnh lùng như đao, hơi thở không hài lòng không ngừng khuếch tán, cũng không hề che giấu.
An Đào Đào nhếch môi, không biết trải qua bao lâu mới tìm lại giọng của mình:"Cửu Gia, thật sự không được sao? Tôi thật sự rất thích y thuật, vào bệnh viện tôi có thể gặp các chứng bệnh kỳ lạ, trên thực tế tôi cũng có thể nâng cao thực hành.”
Lục Sóc không nói chuyện, đôi mắt hung ác nham hiểm vẫn khát máu khiến người ta sợ hãi, ngay lập tức có thể đóng băng tất cả mọi thứ.
An Đào Đào nuốt nước miếng, tiếp tục n‹ Anh xem, bây giờ y thuật của tôi cũng lợi hại rồi, đi thực tiễn nhiều một tí chắc chắn có thể trở thành đanh y, sau này nếu Cửu Gia bị bệnh, tôi chỉ cần một đầu ngón út là có thể chữa khỏi cho anh, quá tốt rồi.”
Lục Sóc nhìn chằm chằm cô, cũng không biết câu nói nào kích động đây thần kinh của anh, sắc mặt anh đường như trở nên bình tĩnh hơn.
Đôi mắt An Đào Đào xoay tròn một cái, giọng, như chú thỏ nhỏ muốn sờ chòm râu.
Cũng đang từng bước khiêu chiến giới hạn cuối cùng của hổ già.
“Còn có những được thiện ăn ngon, lại tốt cho sức khỏe, sau này tôi chế biến nó thành thạo chắc chắn sẽ càng ngon hơn, đến lúc đó mỗi ngày làm cho Cửu Gia ăn, có được không?” An Đào Đào lớn gan, đưa tay nhỏ kéo vạt áo anh.
Mà câu “được không” kia của cô lần nữa làm. đao động trái tim Lục Sóc, mềm mại hấp dẫn chết người.
“Được.” Lục Sóc nhếch môi mỏng.
An Đào Đào còn chuẩn bị nói tiếp nhưng, đường như nghe được gì đó, cô trừng lớn hai mắt, vẻ mặt mừng rỡ: “Cửu Gia, vừa nãy có phải anh nói được, đúng không?”
Cô đã sẵn sàng cho sự thất bại rồi, dù sao Hoàng Sâm đã thể son sắt với cô, Lục Sóc tuyệt đối
sẽ không để cho phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện, nhưng bây giờ Lục Sóc lại nói một chữ “được
Trời ạ, không phải cô đang nằm mơ chứ?
An Đào Đào kích động nhéo cánh tay mình một cái, đau quá, còn đỏ lên.
Thì ra không phải nằm mợ, là sự thật.
Nếu không phải Lục Sóc ở ngay bên cạnh, An Đào Đào chắc chắn kích động đến mức nhảy nhót tưng bừng, cô lần nữa đưa ánh mắt uyển chuyển nhìn Lục Sóc: “Cửu Gia, thật sự tôi có thể tới bệnh viện sao?”
“Không muốn đi cũng có thể không đi.” Lục Sóc nói nhỏ, giọng nói hơi trầm thấp.
An Đào Đào lập tức nhảy dựng lên, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại: “Tôi muốn đi, Cửu Gia anh cũng đừng có đổi ý.”
Lục Sóc hừ lạnh, đôi mắt sắc bén như chim ưng liếc nhìn cô: “Muốn tôi không đổi ý thì nên thể hiện tí, hôn tôi.”
Chủ động hôn.
Nghe tiếng, đầu An Đào Đào “ầm” một cái nổ tung, cô không tin nổi nhìn Lục Sóc, cái này mập mờ như “ngồi trên đùi anh, lấy lòng anh” vậy, khiến cho cô cảm thấy rất xấu hổ.
An Đào Đào nuốt nước miếng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên như quả táo: “Cửu Gia, nếu không chúng ta ăn cơm trước đi, cũng nguội mất rồi.”
Lục Sóc nhướng mày, ánh mắt lập tức nghiêm. túc, bầu không khí trong phòng làm việc cũng, càng lúc càng lạnh.
Sống lưng An Đào Đào cứng đờ, còn giẳng co như vậy nữa, sớm muộn gì anh cũng lại biến thành đại ma vương, có đổi ý thật không cũng có nói, cô tiến lên phía trước, nhanh chóng hôn một. cái lên khóe môi anh.
Rồi nhanh chóng lui ra, gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ đến mức cũng sắp muốn nhỏ máu, quá xấu hổ rồi.
Lục Sóc vuốt v e môi minh, trên mặt còn lưu lại hơi thở của An Đào Đào, nhưng chỉ một nụ hôn đơn giản như vậy vốn không đủ, nhưng anh lại âm thầm cảm thấy sung sướng và có chút dư vị đặc biệt.
Đúng là kì quái.
Hai chân Lục Sóc bắt chéo, không nói gì cả cũng không làm gì cả.