Khoảnh khắc ấy, An Đào Đào bị anh nhìn đến hít thở không thông, không thể nào che giấu nỗi chột dạ căng thẳng ở đáy lòng.
Cô cố nén cảm giác sợ hãi trào dâng, tiếp tục duy trì nụ cười ngọt ngào: “Không có mà.”
Lục Sóc nhìn cô, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm. Không biết anh đang nghĩ đến điều gì, mà một lúc sau cô thấy anh vẫy tay với mình: “Lại đây!”
Cơ thể An Đào Đào cứng ngắc, đứng dậy đi đến cạnh anh.
Lục Sóc lại hé mở đôi môi mỏng, giờ phút này, không hiểu sao cô lại thấy giọng nói khàn khàn ấy lại mê người đến lạ: “Ngồi xuống đây!”
An Đào Đào nghe vậy thì sợ tới nỗi toàn thân run lên bần bật, cả khuôn mặt cũng đỏ ửng, túm chặt vạt váy, ánh mắt tràn đầy kháng cự.
“Đừng để tôi phải nói lần hai.” Lục Sóc nheo mắt, bầu không khí bổng trở nên căng thẳng.
An Đào Đào sợ tới mức hai hàm răng va vào nhau, đành cam chịu ngồi xuống cạnh anh.
Cuối cùng, tâm trạng Lục Sóc cũng tốt lên đôi chút.
Anh vòng tay ôm eo cô, còn tay kia thì khẽ vuốt v e nốt ruồi lệ trên mặt cô: “Tối qua rắn hổ
mang chúa của tôi biến mất, cô có biết chuyện này không?”
Mắt An Đào Đào chợt lóe lên, từng hồi chuông cảnh báo vang lên đánh động lòng cô, như thể cô đã gặp phải nguy hiểm gì đó.
Cô khẽ li3m đôi môi khô khốc cùa mình, cân nhắc kỹ lưỡng mới đám mở miệng: “Biết chứ, ban nãy tôi có nghe má Trần nói rồi.”
"Ừm.” Lục Sóc khẽ đáp, rồi không nói gì nữa.
Trán An Đào Đào toát đầy mồ hôi, cô thật sự không hiểu tại sao anh lại hỏi mình như vậy.
Chẳng lẽ anh đã biết rắn hổ mang chúa không. tự biến mất mà là bị cô gi ết chết?
Không thể nào...
Lúc cô vào hang rắn Lục Sóc không hề có mặt ở đó, mà trong biệt thự cũng không có ai. Chưa kể cô còn cố ý tránh camera, vì vậy sẽ không có ai phát hiện ra manh mối gì.
Nhưng tại sao anh lại cố ý hỏi vậy? Lê nào anh đang thăm dò cô? "Vậy... Đã tìm được rắn hổ mang chúa chưa?” An Đào Đào thận trọng hỏi.
“Vẫn chưa.” Lục Sóc khẽ hôn lên nốt ruồi lệ của cô, đôi mắt như phủ tầng sương mù u ám hỏi: “Cô nghĩ tôi có thể tìm được nó không?”
Sống lưng An Đào Đào thoáng cứng đờ, có đúng là anh chẳng biết gì không?
“Chắc là có thể tìm được... đúng không?” Cô chột đạ né tránh ánh mắt của anh.
Lục Sóc thấy vậy thì khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không tìm thấy thì mua con khác.”
An Đào Đào thở phào một hơi, đồng thời cũng hừ nhẹ, đúng là kẻ ác lại nhiều tiền!
Đương nhiên, toàn bộ biểu cảm của cô đều lọt vào mắt Lục Sóc, anh đặt tay lên vòng eo nhỏ của cô.
Khoảnh khắc đó, độ nóng như thiêu đốt xuyên qua lớp váy tiến thẳng vào làn da của cô, khiến An Đào Đào cảm thấy vừa chấn động vừa hoảng sợ như thể bản thân bị dã thú bắt được.
“Trong mắt cô thoáng qua tia sợ hãi, cả ngườ đông cứng không thể nhúc nhích: “Cửu gia, sao anh còn chưa chịu buông tôi ra? Làm vậy sẽ ảnh hưởng tới việc dùng bữa của anh đấy.”
“Không đâu.” Lục Sóc siết chặt vòng eo mảnh. mai của cô, hơi nóng phả ra từ môi bay thẳng tới tai cô: “Cô hãy đút tôi ăn đi!”
An Đào Đào run rẩy, cơ thể như bị luồng điện
xẹt qua, hơi kiêng dè liếc nhìn Lục Sóc.
“Nghe lời nhân tài mới có thể sống lâu.” Lục Sóc tiến lại gần, nhân lúc cô đang ngây người anh đã cắn nhẹ vào má cô.
Cơn đau và cảm giác nóng rát từ khuôn mặt truyền đến khiến An Đào Đào nhíu mày.
Cô siết chặt tay, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng lớn đần, khiến đôi môi nhỏ của cô đần mất đi màu sắc vốn có,
Dường như cô đã do dự một lúc lâu, mới cầm miếng bánh mì nướng đưa tới trước mặt Lục Sóc.
Lục Sóc cắn một miếng, thong dong nhai nuốt.
An Đào Đào nhìn động tác của anh, lúc này mới bừng tỉnh, cảm thấy thứ anh đang cắn không. phải bánh mì mà là máu thịt của cô.
Cơ thể cô dần trở nên lạnh cóng, khoảnh khắc ấy cô đã rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Sữa bò.” Lục Sóc khẽ mở miệng ra lệnh.
An Đào Đào khó khăn cẩm ly sữa bò đưa tới miệng anh.
Lục Sóc cúi đầu uống sữa, anh uống rất chậm, khiến cô có cảm giác gì đó thật khó tả.
An Đào Đào không thèm để ý, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất là mong bữa sáng này mau kết thúc, nếu còn tiếp tục nữa cô sợ mình sẽ ngạt thở mất.
Nhưng Lục Sóc vẫn thong thả ăn nốt bánh mì và ly sữa mà cô đưa tới bên miệng. Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối càng anh cũng chịu cất lời bảo An Đào Đào không cần đút nữa.
An Đào Đào thở hắt ra, cơn nhức mỏi hai bên cánh tay khiến cô phải nhíu mày.
“Tối nay cô hãy đi theo tôi đến một nơi.” Lục Sóc lại lên tiếng, hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô.
An Đào Đào khẽ run lên, nhưng cô không dám hỏi nhiều.
Chạng vạng, má Trần đưa cho An Đào Đào một hộp quà.
Hộp quà có thiết kế khá tinh xảo đẹp mắt, bên trên thắt chiếc nơ màu hồng nhạt hình con bướm, nghe má Trần nói đây là đồ mà Lục Sóc chuẩn bị cho cô.
An Đào Đào mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là đầm đạ hội màu hồng nhạt. Bên trên còn đính nơ con bướm kích cỡ lớn, màu hồng phấn khiến bộ đồ trông vừa năng động vừa đáng. yêu.
Rốt cuộc tên ác ma này thích màu hồng nhạt đến cỡ nào?
An Đào Đào chửi thầm, cùng lúc đó má Trần lại dẫn chuyên viên trang điểm đến cho cô.
Cô thay đầm đạ hội, rồi chuyên viên trang điểm makeup nhẹ nhàng, khiến khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô càng trở nên thanh tú mê người.
An Đào Đào nhìn chính mình trong gương, thầm nghĩ có lẽ đêm nay Lục Sóc định dẫn cô đi dự tiệc.
Trang điểm xong, An Đào Đào đã nhấc váy. bước ra khỏi phòng.
Dưới lầu, Lục Sóc vẫn mặc áo gió màu đen như thường lệ. Ánh sáng từ ngọn đèn pha lê vừa khéo chiếu xuống vóc đáng cao ráo của anh, phong thái bất phàm, nhưng nước da phờ phạc quá độ khiến anh toát lên vẻ ốm yếu u ám.
An Đào Đào nuốt nước miếng, cố ý bước thật chậm.
Lục Sóc nắm cổ tay kéo cô vào lòng.
“Cửu gia...” An Đào Đào không khỏi sợ hãi thốt lên.
Lục Sóc nhéo mặt cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Cô đi chậm như vậy là chưa ăn cơm à?”
An Đào Đào nhỏ giọng phản bác: “Tôi ăn rồi...
Giọng nói của cô nghe vừa mềm mại vừa ngọt ngào, dưới ánh đèn càng toát lên vẻ mờ ảo khiến người ta mê đắm.
Yết hầu Lục Sóc khẽ di chuyển, anh ôm chặt vòng eo mảnh mai của cô, đắt cô vào trong xe.
Hai người ngồi sát bên nhau ở hàng ghế sau.
An Đào Đào nghịch nơ bướm trên người mình, trong lòng ngày càng bất an. Khoảng cách giữa hai người quá gần khiến cô lo sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cố gắng đời sự chú ý của mình vào những thứ khác, nhưng không, hiểu sao trong lòng cô vẫn hơi mơ hồ, trái tim bồn. chồn không yên.
Lúc đó, bầu không khí bên trong xe yên tĩnh lạ thường. Tiếng hít thở của hai người đan xen, không khí căng thẳng hơn bình thường.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe cũng chịu đừng lại trước cửa câu lạc bộ.
Ánh đèn neon ở đó dần uốn lượn thành hình con sông đẹp mắt, cực kỳ xa hoa, trắng trợn như đang hiện diện trước mặt mọi người.
An Đào Đào nhìn câu lạc bộ trước mắt, trong lòng liên tục suy đoán.
Vừa nhìn đã biết nơi này không phải chỗ tốt đẹp gì. Lục Sóc cố tình để cô ăn diện xinh đẹp như vậy, rồi dẫn cô tới nơi này làm gì?
Không lẽ anh muốn bán cô đi?
Xuống xe.” Lục Sóc mở cửa xe, đôi mắt đen láy sâu thẳm nhìn thẳng vào cô.
An Đào Đào nở nụ cười cứng ngắc, ngoan ngoãn bước xuống xe: “Cửu gia, chúng ta tới đây làm gì vậy?”
Ánh đèn neon xen kẽ hai màu sáng tối chiếu. lên mặt Lục Sóc, một lát sau anh mới đáp: “Để cho cô xem một số thứ hay ho.”