Nghĩ đến đây, An Đào Đào lại dựng hết tóc gáy.
Cô xoa xoa cánh tay, lập tức chuyển chủ đề: “ Cậu đột nhiên tới đây là để xem tớ có bị bắt nạt không à?”
Nghe vậy, Chu Mễ gật đầu lia lịa, nói: “Đúng vậy, tớ sốt ruột muốn chết. Bây giờ thấy cậu sống vui vẻ, tớ cũng yên tâm rồi.”
“Cảm ơn cậu.” An Đào Đào nắm chặt hai tay cô ấy, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Chu Mễ khoát tay, cười nói: “Chúng ta là bạn tốt, nói cảm ơn gì chứ?”
An Đào Đào bật cười, giọng nói trở nên ngọt ngào mềm mại: “Chu Mễ, bây giờ cậu đã biết tớ là đứa con rơi của nhà họ An được nuôi dưỡng ở nông thôn. Cậu không nghĩ gì, còn sẵn lòng chơi với tớ à?"
Chu Mễ nhìn cô, ngạc nhiên nói: “Thân phận của cậu và việc tớ chơi với cậu có liên quan gì đâu? Tớ cảm thấy cậu là người tốt, xinh gái lại còn giỏi y thuật, thế nên tớ muốn chơi với cậu.”
Hỏi xong, An Đào Đào cảm thấy nhẹ nhõm: “ Vậy tớ yên tâm rồi. Tớ con tưởng tiểu thư khuê các bọn cậu chỉ thích chơi với nhau thôi.”
“Sao có thể chứ? Cậu nói mấy cô tiểu thư khuê các ðng eo kỉa à?” Chu Mễ ghét bỏ xua tay: ““Có ai tốt hơn cậu chứ? Thậm chí Lục Cửu Gia còn tống cổ An Định Nhiên ra ngoài, điểu này chứng tỏ Lục Cửu Gia cũng không thích các cô tiểu thư khuê các kia.”
“Nói nhỏ thôi, coi chừng bị Cửu Gia nghe thấy.” An Đào Đào hạ thấp giọng.
Chu Mễ vội che miệng, sợ hết cả hồn.
An Đào Đào mỉm cười, đặt đĩa bánh ngọt lên bàn trà: “Đây là món bánh sở trường của má Trần, cậu ăn thử xem.”
Chu Mễ ăn một miếng, trên mặt ngập tràn hạnh phúc: “Ngon thật đấy, mùi vị tuyệt cú mèo. Đào Đào à, ở đây nhà cửa rộng rãi, môi trường tốt, đồ ăn lại ngon, đúng là chốn thần tiên.”
“Cậu cứ nói quá, vậy cậu chuyển đến ở với tớ đi?” An Đào Đào nói đùa.
Chu Mễ suýt phun bánh ngọt ra: “Đừng, ở nơi thần tiên thế này sẽ tổn thọ mất, có thời gian rảnh tớ đến chơi là được rồi."
“Hoan nghênh cậu đến chơi.” Đương nhiên An Đào Đào rất muốn có người đến chơi với cô, biệt thự lớn như vậy, ngày nghỉ cũng rất nhàm chán, trống huơ trống hoác.
Chu Mễ đang nghịch điện thoại, đột nhiên có một tin nhắn nhảy ra. Cô ấy sững người, động tác nghịch điện thoại cũng đừng lại.
Thấy cô ấy không bình thường, An Đào Đào hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Chu Mễ lại đọc kỹ tin nhắn lần nữa, vội vàng. nói: Đào Đào, cậu có nhận được tin nhắn nào. không?"
"Tớ không nhận được tin nhắn nào cả.” An Đào Đào đút tay vào túi, cô lục lọi mấy lần vẫn. không thấy điện thoại đâu: “Ôi, hình như tớ để điện thoại trong phòng, tớ đi lấy đã nhé.”
“Nhanh đi, nhanh đi.” Chu Mễ vội giục cô đi.
An Đào Đào nhanh chóng cầm điện thoại đến, cô vừa đi vù mấy tin nhắn và cuộc gọi nhỡ, cô mở từng cái ra xem.
Thấy người gửi tin nhắn và gọi điện thoại đều là Tạ Như.
Gấp gáp như vậy, nhất định là có chuyện cấp bách...
An Đào Đào lập tức mở một tin nhắn trong đó ra xem, vừa liếc mắt, cả khuôn mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc.
Tin nhắn nói mụn trên mặt Tạ San lại tái phát, trông rất ghê.
“Đào Đào, cậu nhận được tin nhắn chưa?” Chu Mễ lập tức vây tới.
An Đào Đào nhìn chằm chằm vào màn hình, thấp giọng nói: “Nhận được rồi, là Tạ Như gửi tới à? Chị ấy nói mụn trên mặt Tạ San lại tái phát, có. vẻ rất nghiêm trọng.”
“Đúng đúng đúng, tớ cũng vừa nhận được, làm tớ giật cả mình, dạo này nhiều chuyện quá.” Chu Mễ cầm điện thoại, vẻ mặt buồn bã, đúng là thời điểm khó khăn.
An Đào Đào khoác túi vải nhỏ, vội vàng ngoài cùng Chu Mễ.
Sau khi di thẳng đến cổng chung cư của Tạ San, Tạ Như đã đứng đợi ở đó. Thấy bọn họ tới, cô ấy lập tức chạy nhanh qua.
“Cuối cùng hai người cũng đến.” Tạ Như lập tức nắm chặt tay hai người, nói: “Hôm qua chị họ của chị nói mặt hơi đau và ngứa, còn tưởng là thuốc đang phát huy tác dụng. Nhưng ai ngờ hôm nay vừa tỉnh dậy, trên mặt chị ấy lại nổi nhiều mụn hơn nữa, lại còn đỏ và sưng hơn.”
Nói đến đây, sắc mặt Tạ Như lại thay đổi, rõ ràng là sợ hãi.
Nghe xong, vẻ mặt An Đào Đào trở nên nghiêm túc.
Theo lý thuyết, nếu đã thải độc thì không thể nào tái phát nữa, trừ khi lại trúng độc.
Người đó lại ra tay lần nữa sao?
“Chúng ta lên tầng xem trước đã.” An Đào Đào định xem thử rồi mới quyết định.
Khoảnh khắc Tạ Như mở cửa căn hộ ra, An Đào Đào nhận ra bên trong rất tối, tất cả rèm cửa đều được kéo xuống, thậm chí còn không bật đèn, như thể đang đặt mình vào một thế giới đen tối.
“Sao không mở đèn?” Chu Mễ nuốt nước bọt, không nhịn được lầm bầm một câu.
Tạ Như đóng cửa lại, thở dài nói: “Chị họ nhìn thấy mặt mình lại nổi mụn, tinh thần sụp đổ, lập tức kéo kín tất cả rèm cửa, không muốn gặp bất kỳ ai.”
Chu Mễ và An Đào Đào nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
Tạ Như thật sự không chịu được bóng tối, cô ấy liền kéo rèm cửa ra một chút.
Lúc này, trong góc ghế xô pha truyền đến giọng nói yếu ớt: “Ôi, đừng kéo rèm ra, chị không, muốn bị ai nhìn thấy bộ dạng này của mình...”
Nghe giọng, ba người đều giật nảy mình.
An Đào Đào quay đầu nhìn lại, liền thấy Tạ San đang ôm đầu gối ngồi xổm bên cạnh ghế sofa, cả người cuộn tròn lại, thoạt trông rất thiếu cảm giác an toàn.
“Chị họ, sao chị lại ngồi dưới đất thế?” Tạ Như nhìn thoáng qua, kinh ngạc kêu lên.
Hai mắt Tạ San trống rồng, ngơ ngác ngồi xổm dưới đất, hoàn toàn không để ý đến ba người bọn họ.
“Chị họ Tạ San, có thể cho em xem mặt chị được không?” An Đào Đào hé môi, cố gắng nói bằng giọng điệu mềm mỏng.
Nghe giọng An Đào Đào, Tạ San đột nhiên. ngẩng đầu, sau đó lập tức đứng dậy chạy tới như thể nhìn thấy chúa cứu thế, nói: “Bác sĩAn, rõ ràng mặt chị sắp lành lặn rồi, tại sao lại mọc mụn tiếp? Có phải chị sắp xong đời rồi không?”
An Đào Đào dịu đàng trấn an: Đừng căng thẳng, để em xem.”
Tạ San liên tục gật đầu.
Mượn ánh sáng chiếu vào, rốt cuộc An Đào Đào cũng thấy rõ mặt Tạ San, tình trạng còn nghiêm trọng hơn so với mấy ngày trước. Mụn trên mặt đỏ và sưng hơn, giống như cái đầu heo có mủ.
“Để em bắt mạch cho chị trước.” An Đào Đào. bắt mạch, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong mắt. lại có mấy phần sáng tỏ: “Dạo gần đây chị lại ăn thứ gì không tốt à? Chị lại trúng độc rồi.”
Cái gì?
Lại trúng độc?
Ngoài Tạ San, ngay cả Chu Mễ và Tạ Như cũng phải khiếp sợ.
Tạ San cắn môi, cơ thể thoáng lung lay sắp ngã.
Chu Mễ và Tạ Như sợ đến ngây người: “Đào Đào, chẳng phải cậu đã thải độc ra rồi à? Sao lại trúng độc nữa?”
An Đào Đào hít sâu một hơi, bình tĩnh n‹ Bởi vì lại có người hạ độc, thế nên chị ấy lạ độc.”
Những lời này vừa nói ra, trái tim ba người lên xuống giống như tàu lượn siêu tốc.
“Sao có thể chứ, ngoại trừ một ngày ba bữa và nước, chị không hề ăn thứ gì cả.” Tạ San cắn môi, vẻ mặt phức tạp: “Ăn đồ ăn bình thường sao lại có thể trúng độc được?”
“Nhưng triệu chứng của chị là trúng độc, không lệch đi đâu được cả.” Trước giờ An Đào Đào chưa từng hoài nghỉ về y thuật của mình: “Ngoài ăn cơm ở nhà ra, chị còn ăn uống ở đâu nữa?”