Các quý tộc vụng trộm nhìn An Đào Đào vài lần, trong nháy mắt đã bị vẻ đẹp của cô khuất phục.
Trước kia bọn họ cũng đã từng gặp An Đào Đào nhưng lúc ấy cô mặc váy lễ phục màu vàng nhạt, nhìn qua có sức sống của thanh xuân, còn lâu mới xinh đẹp, yêu nghiệt như bây giờ.
Thậm chí Thẩm Hoạ Hoa - người đẹp nhất trong đạ tiệc cũng bị cô át đi khá nhiều, trong nháy mắt trở thành nha hoàn chỉ xứng xách đép cho cô.
Các quý tộc vụng trộm nhìn Thẩm Hoạ Hoạ một cái, vẫn là váy lễ phục màu trắng tỉnh khiết, đúng là trắng tỉnh khiết dịu đàng, nhưng quá nhạt nhẽo, hình như khí chất cũng không nổi bật lắm.
Chỉ nhìn thôi thì cũng được, nhưng một khi bị vẻ đẹp của An Đào Đào tập kích, sẽ không ai chú ý tới Thẩm Hoạ Hoạ nữa, cô ta lập tức bị biến thành phông nền.
"Hèn gì Lục Cửu Gia kết hôn với An Đào Đào, tôi cảm thấy không phải không có lý, cô ấy xinh. đẹp quá mà."
"Đúng vậy, tôi chưa từng thấy ai mặc váy đỏ đẹp như vậy."
"So ra, chiếc váy đỏ tôi mặc trước đây là gì? Khăn trải bàn à?”
Thẩm Hoạ Hoạ đang uống rượu sâm panh, nghe thấy tất cả mọi người đều đang khen An Đào Đào, mặt cô ta cứng đờ, ánh mắt cũng trở nên u ám, nhưng mà rất nhanh sau đó cô ta lại treo nụ cười dịu đàng bên môi, cầm ly rượu đi từng bước về phía Lục Sóc.
Cô ta lại muốn nhìn xem, An Đào Đào thật sự đẹp như vậy sao?
Các quý tộc nhìn thấy cảnh tượng này, hai tròng mắt sáng ngời, ai nấy đều dùng ánh mắt nhìn hồng hót nhìn sang, cực kỳ hưng phấn.
Thẩm Hoạ Hoạ nhanh chóng đi tới trước mặt Lục Sóc, trên người cô ta mặc lễ phục màu trắng. rất bồng bềnh, phía trên còn thêu từng đóa hoa bách hợp lớn, thuần khiết ôn hòa, giống như con người của cô ta vậy.
"Anh Lục Sóc." Thẩm Hoạ Hoạ chớp chớp hai mắt, bên trong là sương mù mờ mịt, tựa như mưa bụi Giang Nam: “Em tới mời rượu, không phải chút mặt mũi này mà anh cũng không cho em đấy chứ?”
An Đào Đào ăn một miếng bánh ngọt nhỏ, giương mắt nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Cô nhìn thấy Lục Sóc cười nhạo một tiếng, cầm lấy ly rượu mím nhẹ, xem như cho cô ta cái gọi là mặt mũi.
“Thẩm Hoạ Hoạ nhếch môi, lại nhìn về phía An Đào Đào: “Hôm nay chị dâu đẹp thật đấy.”
An Đào Đào cạn ly với cô ta: “Cô cũng đẹp."
"Thẩm Hoạ Hoạ đánh giá con người cô, đột nhiên sắc mặt cứng lại một chút.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng An Đào Đào mặc váy màu đỏ thật sự xinh đẹp không gì sánh được.
Sự trắng trẻo dịu đàng của cô ta ở trước mặt. An Đào Đào liền trở nên nhạt nhẽo như nước, giống như cho dù mình làm cái gì cũng sẽ không khiến người khác chú ý nữa.
Thẩm Hoạ Hoạ nhéo nhéo thịt trên mu bàn tay, ra vẻ bình tĩnh nói: "Chiếc nhân trên ngón tay chị đâu đẹp quá, là bổ câu huyết hồng hả?”
Trong bữa cơm gia đình ở nhà họ Lục, cô ta cũng đã chú ý tới chiếc nhẳn trên tay An Đào Đào, màu đỏ như mầu, vô cùng tươi sáng chói mắt, làm cho người ta muốn giành làm của riêng mình.
An Đào Đào rũ mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay, bình thường cô không đeo, chỉ khi tham gia dạ ệc mới đeo. Nó thực sự quá đắt. An Đào Đào nhìn thoáng qua Lục Sóc, vuốt ve chiếc nhẫn nói: "Chính là bổ câu huyết hồng, là nhẫn cưới Cửu Gia làm cho tôi.”
Thẩm Hoạ Hoạ:"..."
Mặt Lục Sóc vẫn vô cảm như trước, nhưng giữa lông mày lại có thêm một tầng sung sướng, đúng, là đặc biệt làm cho cô.
Thẩm Hoạ Hoạ xoắn hai tay, ngực phập phồng không ổn định, một hồi lâu sau cô ta mới tìm lại được thanh âm của mình: “Tôi nhớ trong, tay anh Lục Sóc có một khối bảo thạch bồ câu. huyết hồng mua được từ buổi đấu giá, độc nhất vô nhị, không phải là khối này chứ?”
"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chính là khối này đấy." An Đào Đào ngước mắt lên, ánh sáng chảy trong đôi mắt cô đẹp không sao tả xiết.
Lục Sóc không nói lời nào, xem như là thừa nhận.
Thẩm Hoạ Hoạ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay cô, đáy mắt tràn đầy hâm mộ nhưng nụ cười lại không thay đổi: “Anh Lục Sóc đối xử với chị đâu thật tốt.”
Ngay khi họ đang nói chuyện, một tiếng ồn đột nhiên vang lên ở ngoài cửa.
An Đào Đào theo bản năng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Kỷ Thần đẩy Kỷ Liên Quân tiến vào.
Hai người đều mặc âu phục nhưng Kỷ Liên Quân mặc màu trắng, rất ôn hòa.
Kỷ Thần mặc màu xanh lam, trông càng thêm trẻ trung.
Đối với sự xuất hiện của bọn họ, âm thanh ngoài cửa không chỉ là náo nhiệt mà còn là thổn thức, còn có đủ loại kinh ngạc.
"Bữa tiệc năm nay có chuyện gì thế? Không chỉ Lục Cửu Gia tới, ngay cả cậu cả nhà họ Kỷ cũng tới?”
"Từ khi hai chân cậu cả nhà họ Kỷ không tốt, anh ta không bao giờ tới nữa, thậm chí còn không ra ngoài, năm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à?"
"Hai người tài sắc vẹn toàn đồng thời xuất hiện ở dạ tiệc, cảm giác giống như đang nằm mơ vậy."
Đối mặt với những lời tần thán và kinh ngạc của các quý tộc, hai cậu chủ nhà họ Kỷ lại như không hề hay biết, bọn họ đi tới giữa bữa tiệc, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, một tầng ánh sáng tụ lại trên người họ.
An Đào Đào cũng không ngờ Kỷ Liên Quân lại tới.
Dù sao, cảm giác Kỷ Liên Quân mang lại cho cô là loại người xa cách, đẩy người khác ra xa ngàn dặm, anh ta như sống trong thế giới của mình, không để ý đến bất cứ điều gì, thật sự không ngờ anh ta lại đột nhiên tới tham gia dạ tiệc náo nhiệt như vậy.
Có thể là đo hai chân sắp khoẻ nên đi ra ngoài đạo chăng?
Ngay khi An Đào Đào nhìn bọn họ, Kỷ Thần cũng phát hiện ra cô.
Hai tròng mắt Kỷ Thần sáng ngời, vảy vẫy tay với cô, trong cực kỳ hào hứng.
An Đào Đào cũng rất vui, bởi vì bọn họ là bạn cùng trang lứa, cô lặng lẽ vảy vẫy tay với Kỷ Thần, váy đỏ làm nổi bật đa thịt như tuyết của cô, khiến cô càng thêm xinh đẹ
Kỷ Thần nhìn thấy, ánh mắt ngây ra: “Anh, thiên thần nhỏ mặc váy màu đỏ trông thật đẹp.”
Kỷ Liên Quân vô thức nhìn về phía An Đào Đào, quả nhiên kiều điễm đẹp mắt, chỉ cần ngồi ở chỗ đó là có thể làm kinh ngạc bốn phương, cộng. với nốt ruồi ở đưới mí mắt, có thể ghép thành một bức tranh tuyệt đẹp.
“Thật sự rất đẹp!” Kỷ Thần lại khen ngợi.
Kỷ Liên Quân ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Thần, phát hiện trong mắt cậu ta ngoại trừ sự kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô thì không có cảm xúc nào khác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cô là người phụ nữ của Lục Cửu Gia, nếu em trai nhà mình đám ngấp nghé, thật không biết nên làm thế nào cho tốt, chỉ đơn thuần bị kinh ngạc bởi vẻ đẹp của cô như bây giờ mới tốt.
“Anh, chúng ta đến nói chuyện với thiên thần nhỏ đi?” Kỷ Thần cong môi, cực kỳ chờ mong.
Kỳ Liên Quân lại nhìn thoáng qua bên kia: " Cũng được.”
Kỷ Thần đẩy Kỷ Liên Quân, vui vẻ đi tới.
Lục Sóc đã sớm phát hiện ra sự tổn tại của bọn họ, ánh mắt sâu hoắm như đầm lầy.
Đợi đến khi bọn họ tới, ánh mắt Lục Sóc trở nên âm u hơn vài phần.
"Lục Cửu Gia." Kỷ Liên Quân ngồi trên xe lăn, đôi mắt vừa nhướng lên, khí thế cũng không thua Lục Sóc.
Lục Sóc nhếch cánh môi lên, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Cậu cả Kỷ.”
Hai người tài sắc vẹn toàn, câu được câu chăng nói chuyện phiếm.
Kỷ Thần tới gần An Đào Đào, thì thẩm trò chuyện với cô.
“Thiên thần nhỏ, hôm nay cậu thật đẹp!”
An Đào Đào cũng nhỏ giọng cười nói: “Bộ âu phục màu xanh này cũng rất hợp với cậu.”
Hai người tâng bốc lẫn nhau, trông cực kỳ hòa thuận.
Mà Thẩm Hoạ Hoạ tựa như phông nền, sững sở đứng tại chỗ, không ai nói chuyện với cô ta, cũng không ai chú ý tới cô ta.
Cô ta cắn chặt môi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không bao lâu sau cô ta liền xoay người rời đi, không còn mặt mũi nào mà ở lại nữa.
Mà lúc này, đột nhiên có người nói một câu bên tai Thẩm Hoạ Hoạ, hai tròng mắt cô ta khẽ sáng lên, nhấc chân đi ra bên ngoài buổi tiệc.
Lúc này, không ai phát hiện Thẩm Hoạ Hoạ đi rồi quay lại, vậy mà còn dẫn theo một người khác tiến vào trong buổi tiệc, bọn họ không dừng lại mà đi thẳng lên phòng trên tầng.
Dạ tiệc vẫn ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt, nhưng mơ hồ lại lộ ra mùi vị của âm mưu.
An Đào Đào chợt rùng mình một cái, hình như nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn.
Cô quay đầu nhìn bốn phía, cũng không phát hiện ra có nhân vật nào đáng ngờ.
Chẳng lẽ, lại là ảo giác của mình?