An Đào Đào đừng bước, không khỏi liếc nhìn Lục Sóc vài cái.
Không thể không nói, tuy Lục Sóc biến thái nhưng anh thực sự rất đẹp trai.
Giống như một đóa hoa anh túc xinh đẹp mê người, mọc cả gai và độc, An Đào Đào nhìn khuôn mặt một bên đắm chìm trong vầng hào quang của anh mà có chút sững sờ.
“Về rồi à?"
Mãi cho đến khi giọng nói trầm trầm của Lục Sóc vang lên, An Đào Đào mới hoàn hồn.
An Đào Đào mỉm cười tiến lên, nói: “Cửu Gia, tôi có gửi một tin nhắn cho anh, anh đọc chưa?
Lục Sóc đóng sách lại, gật đầu.
Thấy anh gật đầu, An Đào Đào mím chặt. miệng, hóa ra là thấy rồi, chẳng qua là không muốn trả lời mà thôi.
Không muốn trả lời thì không trả lời, đâu có gì to tát.
Nhìn đôi môi hơi mím lại của cô, Lục Sóc híp mắt, hỏi: “Chị họ Tạ Như nổi mụn à?”
Người nhà họ Tạ thích nổi mụn thế à?
“Ừ,” Nghĩ đến triệu chứng của Tạ San, An Đào Đào nhíu mày: “Nhưng không phải mụn bình thường, mà là trúng độc!”
Lục Sóc nhướng mày, ánh mắt âm trầm như hồ nước: “Trúng độc ư?”
An Đào Đào liên tục gật đầu, nói: “Đúng vậy, là trúng độc! Nhưng độc này rất lành tình, không uy hiếp gì đến tính mạng, nhưng không tốt với làn đa và cơ thể.”
Lục Sóc nhìn cô, không nói lời nào.
An Đào Đào tựa đầu vào hai tay, phiền não nói: “Cửu Gia, anh cho rằng ai lại độc ác hạ độc chị họ Ta Như? Hơn nữa độc được này một thời gian sau mới phát huy tác dụng, tôi nghĩ chỉ có thể là người quen của cô ấy thôi.
“Em nghĩ đến ai?" Ánh mắt Lục Sóc đảo qua, cuối cùng rơi vào ánh mắt trong veo đầy khổ não của cô.
An Đào Đào hiếm lạ chớp mắt, tên này có thể đọc được suy nghĩ à?
Sao lại bị anh đoán đúng rồi?
An Đào Đào ngồi trên ghế sofa bên cạnh anh, ẩn ý nói: “Tôi nghĩ, bạn thân Hoàng Doanh của chị họ Tạ Như, trông có vẻ hơi kỳ nhưng ánh mắt của cô ta khiến người ta khó chịu, nhưng tôi không có bằng chứng nên chỉ có thể ngồi đây đoán mò thôi, tôi cũng không đám nói cho Chu Mễ và Tạ Như, chỉ có thể lảm nhảm với Cửu Gia thôi."
Lục Sóc đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô: *Tại sao lại nói với tôi?”
An Đào Đào cong môi, nụ cười sáng như ánh sao: “Bởi vì Cửu Gia rất giỏi, chuyện nhỏ như hạ độc này chắc chắn không là gì trong mắt Cửu Gia, về phần Chu Mễ và Tạ Nhữ, nếu hai cô gái đó biết, nhất định sẽ không ngủ được.”
“Lỡ như tôi cũng không ngủ được.” Lục Sóc chống cơ thể, một bóng đen đổ xuống trước mặt cô.
Hả?
An Đào Đào chớp mắt, kinh ngạc nhìn anh.
Cũng không ngủ được? Sao có thể, Lục Cửu Gia uy nghiêm như vậy sao có thể ngủ không được?
Anh thực sự nói không biết ngượng à?
Lục Sóc cúi người tới gần, trong đôi mắt đen láy dường như chứa đầy tia sáng kỳ lạ: “Làm sao bây giờ?”
An Đào Đào buộc phải nhìn chằm chằm vào mắt anh, khi Lục Sóc càng tới gần hơn, chóp mũi của hai người gần như chạm vào nhau, cô giật mình, vô thức liếc sang chỗ khác: “Không thể nào, Cửu Gia đa tài thế này, sao có thể sợ được?
"Ừm, tôi rất sợ.” Lục Sóc nhếch môi, mặt không đổi sắc nói.
An Đào Đào: "...”
Mặt dày, không biết xấu hổ!
“Em thử nói xem, làm sao bây giờ?” Lục Sóc đưa tay, khẽ nâng cằm cô lên.
Ngụ ý là nếu cô đã khơi mào, cô phải chịu trách nhiệm.
An Đào Đào buộc phải đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh lần nữa, giống như vực sâu, sâu không thấy đáy, mang theo cảm xúc không rõ ràng, khiến người ta có chút sợ hãi.
Cô lập tức nhếch môi cười nhẹ: “Nếu Cửu Gia sợ hãi, vậy tôi sẽ kể chuyện cho Cửu Gia nghe. trước khi đi ngủ, sau khi nghe những câu chuyện cổ tích thú vị, anh sẽ hết sợ ngay thôi.”
Hừ, con mẹ nó đúng là đồ vô liêm sỉ, cứ giả vờ tiếp đi.
Khóe môi Lục Sóc nhếch lên, khóe miệng lạnh lùng cứng ngắc hơi cong lên, trong phút chốc xinh đẹp dị thường như tuyết đầu mùa đông tan chảy: “Được thôi, tối nay em kể một câu chuyện trước khi đi ngủ cho tôi nghe đi.”
An Đào Đào nhìn chằm chằm khóe miệng. anh, bị nụ cười của anh làm cho sững sờ.
Hóa ra Đại Ma Vương Lục có thể cười đẹp đến vậy...
Trong khoảnh khắc đó, lông mày và đôi mắt của anh lại địu ra, đúng là quỷ quái.
Có lẽ là bởi vì sắc đẹp mê hoặc lòng người nên cô khẽ gật đầu, đợi đến khi hoàn hồn, cô mới phát hiện mình đang cầm một quyển truyện, ngồi ở mép giường trong phòng Lục Sóc.
Lục Sóc nằm ở trên giường lớn, mở to đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm cô, ra hiệu cô có thể bắt đầu kể chuyện rồi.
An Đào Đào mở cuốn truyện ra, chọn đại một câu chuyện: “Ngày xửa ngày xưa, có một công chúa Bạch Tuyết, mẹ kế thấy cô ấy quá xinh đẹp nên muốn giết chết cô ấy, cô ấy gặp được bảy chú lùn, sau khi trúng độc được hoàng tử cứu, sau đó yêu đương thắm thiết với hoàng tử.”
Cô không giống đang kể chuyện mà đang chơi chữ tóm tắt thì đúng hơn, chỉ mất chưa đầy hai phút để kết thúc một câu chuyện.
Nhưng giọng nói của cô vừa mềm mại lại vừa êm dịu.
Lục Sóc mở to hai mắt nhìn chằm chằm cô: " Kể xong rồi à?”
“Đúng vậy, hết rồi.” An Đào Đào chớp chớp mắt, vô tội nói: “Bọn họ yêu đương thắm thiết với nhau, chắc vậy là kết thúc rồi.”
Lục Sóc nhíu mày: “Em hay kể như thế à?”
“Đúng vậy, tôi hay kể như thế mà.” An Đào. Đào trợn tròn mắt, giống một bé cáo gian xảo: Cửu Gia, có phải anh cảm thấy tôi kể chuyện không hay nên không muốn nghe nữa không? Hay là, anh dạy tôi kể chuyện đi.”
Lục Sóc chống người dậy, ngồi ở bên giường nhìn cô
Nhìn thấy sự xảo quyệt trong mắt cô, yết hầu Lục Sóc giật giật, đôi mắt anh trở nên nóng. bỏng,
“Được, để tôi đến dạy em.” Lục Sóc bất ngờ. tiến đến, lập tức đè cô dưới ngư
An Đào Đào kích chợt rơi xuống đất.
ông, cuốn truyện trên tay
Sau đó, nụ hôn của Lục Sóc cẩn thận rơi xuống, ngay cả nốt ruồi dưới đuôi mắt cũng không. tha, nụ hôn này vừa nóng bỏng vừa tê dại, giống một cơn bão quét qua, khiến An Đào Đào choáng váng.
An Đào Đào đỏ mặt, cơ thể run lên.
Hôn một lúc lâu, Lục Sóc ôm An Đào Đào vào lòng, không chịu để cô rời đi: “Đây mới là câu chuyện hay nhất.”
An Đào Đào dựa vào trong lòng anh, nghe nhịp tim đập vững vàng của anh, cô vẫn còn choáng váng, cả người đỏ như tôm luộc.
Thật là đáng sợ, sau này cô không bao giờ kể chuyện cho Lục Sóc nghe nữa.
An Đào Đào mở to hai mắt, nhưng lại không có cảm thấy buồn ngủ, nhiệt độ bên người nóng như vậy, sao có thể ngủ được?
Nhưng Lục Sóc không chịu thả cô ra, có lẽ muốn cô ngủ lại đây, cô đúng là đáng thương quá mà.
Liên tục nghĩ đến rất nhiều chuyện, mí mắt An Đào Đào không ngừng đánh nhau, cuối cùng mê man chìm vào giấc ngủ.
Vừa mới ngủ say, Lục Sóc đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt anh lập lòe trong bóng tối, chứa đầy sự kỳ dị.
Anh vén chăn ra, rời khỏi giường.
Quay đầu lại nhìn, phát hiện An Đào Đào ngủ say như heo chết, bên cạnh có một người sống sờ sở đứng dậy, nhưng cô vẫn không phát hiện cái gì cả.
Lục Sóc híp mắt lại, nhưng đáy mắt như vỡ ra một loại tỉa sáng địu dàng nào đó, dịu dàng đến khó tin, nhưng lại nhanh chóng vụt tắt như hoa quỳnh nở thoáng qua.
Anh mặc quần áo rời khỏi phòng, ánh mắt mờ ảo lướt qua hành lang tối om, giống như dã thú đi trong bóng tối, lặng lẽ tìm kiếm con mồi, anh đứng đó một lúc trước rổi đi lên phòng giám sát trên tầng cao nhất.
Hoàng Sâm đang gác chân hút thuốc, phòng giám sát đầy sương khói lượn lờ, bốc mùi khó ngửi
Lúc Lục Sóc đi vào, anh nhíu mày, trong mắt. tràn đầy sự chán ghét và lạnh lẽo, giày đa giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng động.
Nghe thấy tiếng động, Hoàng Sâm quay đầu lại, thấy người đến là Lục Sóc, anh ta lập tức đập tắt mẩu thuốc lá và ném nó vào thùng rác, một loạt động tác rất lưu loát: “Cửu Gia, đã trễ vậy rồi, tại sao anh không nghỉ ngơi?”