Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 19: C19: Gu thẩm mỹ của trai thẳng




An Đào Đào không hề biết rằng hành động của mình đã bị người ta quan sát rõ rành rành, mà vẫn đang đắm chìm trong niềm vui sướng khi lấy được mật rắn chúa.

Mật rắn này khá có giá trị nên cô thích.

Cô vui sướng ngâm nga vài câu, nhanh tay xử lý hiện trường giết rắn. Làm xong mọi chuyện, cô còn phủi sạch bùn đất trên tay rồi quay người rời đi.

Đêm khuya, Lục Sóc mang theo gió sương trở lúc ra ngoài thì hăng hái phấn khởi, đến lúc trở về thì trên mặt anh lại hiện lên vẻ mệt mỏi.

Hành động tác của đám đàn em dưới trướng anh không được sạch sẽ, khiến công ty thua lỗ triển miên, anh đã nén giận trong lòng, dứt khoát giải quyết bọn họ.

Anh bực bội xoa huyệt thái dương, khi đang, định về thẳng phòng thì phát hiện Hoàng Sâm. đang đứng trên hành lang chờ mình.

"Cửu gia."

"Làm sao?" Lục Sóc khẽ nhếch môi mỏng, giọng nói hơi khàn khàn.

"Cửu gia, tôi có thứ tốt muốn cho anh xem." Hoàng Sâm cung kính nói.


Lục Sóc nhướng mày: “Thứ gì?"

Hoàng Sâm muốn nói lại thôi, sợ mình không. diễn đạt rõ ràng nên nói: "Mời anh đi theo tôi đến phòng giám sát an ninh."

Ánh đèn trong phòng giám sát an ninh lờ mờ, anh Đàm đang xem lại đoạn băng theo dõi ban nãy, thấy Lục Sóc tiến vào thì đứng dậy ngay, cung kính hô: “Cửu gia."

Lục Sóc phất tay, vẻ mặt vô cảm gì hỏi: "Hai người muốn cho tôi xem cái gì?"

Hoàng Sâm bật màn hình giám sát lên, một bóng người xinh đẹp quyến rũ nhanh chóng xuất hiện bên trong.

Lục Sóc vừa liếc mắt đã nhận ra bóng người kia chính là An Đào Đào.

Cho dù cách màn hình, anh cũng có thể nhìn ra người phụ nữ kia là hàng cực phẩm, nhưng. hàng cực phẩm ấy lại lặng lẽ đột nhập vào hang rắn của anh, còn lôi rắn chúa ra, thuần thục giế t chết nó rồi moi mật rắn ra.

Mỗi động tác của cô đều cực kỳ nhuần nhuyễn, cách màn hình mà anh vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo và sắc nhọn của cây đao. kia.

Có vẻ cô là một cao thủ săn rắn...

Lục Sóc nhìn chòng chọc vào màn hình, sắc mặt nhanh chóng tối sầm, trong cặp mắt sâu hoắm đen như mực ấy toàn là vẻ hung ác nham hiểm, trong phút chốc tựa sói tựa hổ, khiến người ta cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Độ ấm trong phòng giám sát an ninh rõ ràng, đã giảm xuống vài độ. Hoàng Sâm và anh Đàm hơi giật mình, vô thức xoa cánh tay.

Đây là lửa giận đến từ Cửu gia, thật đáng sợ..

Hoàng Sâm khẽ li3m khóe môi, cẩn thận nói: Cửu gia, cô An đám giế t chết thú cưng rắn chúa của anh, thật sự quá to gan!"

Lục Sóc nhướng mày, ý bảo anh ta nói tiếp.

Cửu gia anh hãy cần dặn đi ạ, anh muốn xử lý người phụ nữ này thế nào, chỉ cần anh nói một câu thôi, anh em chúng tôi đều sẽ giải quyết ổn thoả cho anh." Hoàng Sâm cười một cách nịnh bợ.


Hai mắt Lục Sóc chuyển động, con ngươi đen kịt tựa như vực sâu, không nhìn thấy rõ cảm xúc.

Hoàng Sâm và anh Đàm liếc nhìn nhau, bọn họ đều muốn biết Cửu gia sẽ xử lý người phụ nữ kia như thế nào.

Mà giờ phút này, đoạn băng theo dõi vẫn đang phát tiếp.

Vóc dáng tuyệt vời và động tác lưu loát của người phụ nữ kia vẫn luôn phát đi phát lại trước mắt Lục Sóc.

Lục Sóc khẽ li3m khóe môi, vẻ hung ác nham hiểm trong mắt hơi rút đi, mà thay vào đó là vẻ say mê và vui sướng b3nh hoạn.

Anh đán chặt mắt vào khuôn mặt xinh đẹp trên màn hình, im lặng một lát mới mở miệng: “ Đào xác rắn chúa mà cô ta đã chôn lên cho tôi."

Nghe vậy, Hoàng Sâm ngây người trong nháy mắt.

Khoan đã, Cửu gia nói gì cơ?

Đào xác rắn chúa lên ư?

Không phải là chôn thi thể của An Đào Đào à?


Cô ta đã gi ết chết thú cưng rắn chúa của Cửu gia mà!

"Cửu gia, chỉ đào xác lên thôi ư? Chúng ta không xử lý cô ta sao?" Hoàng Sâm không sợ chết lại hỏi một câu.

"Tạm thời giữ lại." Khoé môi Lục Sóc khẽ cong lên.

Rất thú vị mà, không phải sao?

Dứt lời, anh nhấc chân rời khỏi phòng giám sát an ninh, áo gió màu đen rạch ngang không khí tạo thành một đường cong. Anh rời đi cũng mang theo toàn

sự lạnh lẽo trong phòng giám sát an ninh ra ngoài.

Hoàng Sâm và anh Đàm quay qua nhìn nhau, đều không hiểu Lục Sóc đang nghĩ gì.

Ngày xưa, ai mà đám to gan như vậy thì xác định là sẽ chết thẳng cảng, nhưng người phụ nữ này thì...

Quào, lợi hại thật đấy!