Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 164: C164: Thứ sáu




Lâm Hiểu Kiều nghe thế thì sợ đến nỗi run bần bật.

Lệnh triệu tập của toà án...

Đó tuyệt đối không phải thứ có thể đùa giỡn.

Nếu Lục Cửu Gia cũng ở một bên thêm đầu. vào lửa thì không chỉ mình cô ta mà cả nhà cô ta cũng tiêu đời.

Đến lúc đó cô ta sẽ cửa nát nhà ta như Triệu Tiểu Uyển hồi trước vậy.

“Công thức cũng bị cô xoá rồi, tôi còn lấy cái gì để bán đây chứ?” Lâm Hiểu Kiều cắn môi, tỏ vẻ vô cùng tủi thân.

“Cô còn tủi thân à?” An Đào Đào nhìn cô ta đầy khó tin: “Đàn chị Tạ Như của tôi chắc cũng tủi thân không kém đó.”

Giọng cô tuy ngọt mềm nhưng lại mang khí thế khó bỏ qua, nhất định là đã bị Lục Sóc làm ảnh hưởng rồi.

Lâm Hiểu Kiều bị khí thế của cô làm không mở nổi mắt, không đám ngẩng đầu lên, cơ thể bé nhỏ run rẩy như liễu trong gió, vô cùng đáng thương.

“Xin lỗi đàn chị Tạ của tôi đi.” Cô khựng lại, đứng trước mặt cô ta.

“Hả?” Lâm Hiểu Kiều chợt ngẩng đầu, vẻ mặt không tình nguyện, bảo cô ta xin lỗi là không thể.

Ai mà chẳng là công chúa cục cưng chứ?

An Đào Đào đá cô ta một cái, hùng hổ cáo mượn oai hùm nói: “Vậy mà cô còn không xin lỗi à? Trên đời tôi chưa gặp ai mặt dày vô liêm sỉ như cô. Cô biết bây giờ tôi muốn làm gì không?”


Lâm Hiểu Kiểu lắc đầu theo bản năng.

“Bây giờ tôi muốn đến trước mặt Cửu Gia tố cáo, bảo anh ấy đưa cô lệnh triệu tập toà án, bảo. anh ấy nhờ quan hệ đưa cô vào tù ở trong đó hơn nửa đời, cho cô chết.” An Đào Đào hất cằm, tươi cười yêu điểm như yêu phi hại nước: “Dù sao Cửu Gia cũng yêu thương tôi như thế, nhất định sẽ thỏa mãn thỉnh cầu của tôi.”

Cô ta trừng mắt nhìn cô đăm đăm.

Khí thế của cô gái này thật lạnh lo, khi cười lên thì vừa mềm mại vừa yêu kiều, còn có loại kiểu diễm khó nói như yêu phi, hổ ly tinh mê hoặc trong phim truyền hình, tàn nhẫn độc ác!

“Yêu tinh...” Lâm Hiểu Kiều nghiến răng nghiến lợi, không nhịn nổi nói khẽ.

“Cô nói cái gì?” An Đào Đào nhướng mày, mặt tối lại.

Cô ta sợ đến lạnh cả người, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Không, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi...”

Con yêu tỉnh này nhất định sẽ nói ra nói vào bên tai Lục Cửu Gia, vậy thì cô ta sẽ tiêu đời. Cô đời mắt sang nơi khác: “Vậy thì nhanh lên."

Chu Mễ và Tạ Như đứng một bên xem mà ngơ ngác.

Đây... Thỏ trắng nhỏ ngọt ngào, mềm mại trong ấn tượng của bọn họ chỉ chớp mắt đã biến thành cáo mượn oai hùm, yêu tỉnh nhỏ hiên ngang ương bướng. Sao lại muốn cảm động thế này chứ?

Chu Mễ không khỏi bật ngón tay cái với An Đào Đào. Trâu bò, thật sự quá trâu bò, tư thế này tuyệt đối có thể diễn ra được một vai yêu phi.

“Tạ Như, xin lỗi cậu.” Lâm Hiểu Kiểu bước đến trước mặt Tạ Như, không thể hạ mình nên nửa câu sau nói rất nhỏ.

An Đào Đào nhíu mày, rất không hài lòng: “Cô nói gì thế? Tôi không nghe thấy.”

Tạ Như như nha hoàn được yêu phi bảo vệ, chống nạnh ra vẻ cáo mượn oai hùm nói: “Đúng, rồi, nói nhỏ như vậy ai nghe được chứ? Hôm nay. cô chưa ăn cơm à?”

Lâm Hiểu Kiều đỏ mặt, xấu hổ xen lẫn tức giận nhưng cô ta có thể làm sao bây giờ?

Cô ta đấu không lại yêu phi của Lục Cửu Gia, chỉ có thể gân cổ lên hét lớn: “Xin lỗi cậu, Tạ Như!

Giọng cô ta rất to, doạ cho đám chim đậu trên cây bay tán loạn.

Cô ta vừa xấu hổ vừa căm phẩn nhìn Tạ Như, đỏ mắt hỏi: “Tôi đi được chưa?”

Tạ Như cảm thấy cơn tức trong lòng đã nguôi ngoai, cô ấy hất cằm, ra vẻ đại tiểu thư hỏi:“Xin lỗi sớm một chút là được rồi.”

Lâm Hiểu Kiểu cắn chặt môi, hai mắt căm hận.

“Chuyện này hôm nay coi như xong. Sau này nếu để tôi còn nghe tin đồn nhảm nhí gì nữa thì cứ chờ lệnh triệu tập của toà nhé." An Đào Đào. biết Tạ Như mềm lòng rồi nên chỉ cảnh cáo cô ta, mong cô ta có thể làm người đàng hoàng.


Cô ta nhục nhã gật đầu, ngay sau đó che. miệng nức nở đi mất.

Cô ta vừa khuất dạng thì khí chất yêu phi trên người An Đào Đào cũng tan biến, lại biến thành. thỏ trắng nhỏ ngọt ngào, mềm mại.

“Đào Đào, lúc nãy cậu quả thật quyến rũ chết người, như yêu phi buông rèm nhiếp chính trong, phim vậy đó, vừa ma mị vừa yêu nghiệt, làm người ta chỉ muốn bóp c.hết thôi.” Chu Mễ ôm mặt, vẻ mặt say mê nói.

Tạ Như cũng hoảng hốt: “Chị cũng sợ quá trời luôn!”

Cô bật cười: “Thật ra cũng bình thường mà, đối mặt với loại thảo mai biết diễn kịch như thế thì nên đùng khí thế áp đảo cô ta. Cửu Gia nhà chúng ta tên tuổi lớn thế cũng không phải để chơi."

Chu Mê và Tạ Như vừa nghe thê, khoé miệng lập tức nhếch lên.

Không phải tên tuổi lớn mà là đâm thủng cả trời luôn rồi!

Chuyện của Lâm Hiểu Kiều lắng xuống, trường học yên tĩnh trở lại. Tạ Như cũng xem như đã nhìn thấu được nên không thèm nói chuyện với cô ta nữa. Mặt của đám học sinh bị vả tan nát, cả đám đều khinh thường Lâm Hiểu

Bọn họ hận cô ta đến chết, nếu không phải vì cô ta thì bọn họ đâu có bị cô vợ nhỏ của Lục Cửu Gia uy hiếp chứ?

Lâm Hiểu Kiểu thật sự không thể chịu nổi bạo lực lạnh, gần như sắp suy sụp. Hơn nữa, cổ phiếu của công ty liên tục lao đốc, mọi việc cứ chồng chất lên nhau, ép cô ta thở không nổi.

Mọi chuyện đều là do Tạ Như, còn cả con yêu nữ dựa vào Lục Cửu Gia mới sống nổi kia!

“Lâm Hiểu Kiểu, tôi nghe nói cậu mới đắc tội với cô vợ nhỏ của Lục Cửu Gia.” Mạnh Manh tựa vào bậu cửa sổ, dùng giọng điệu vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ hỏi.

Lâm Hiểu Kiều giương mắt, trong mắt đong đầy hận thù và phần nộ: “Liên quan gì đến cậu?”

Mạnh Manh đứng thẳng dậy, tặc lưỡi thở dài: “Tôi cảm thấy cậu đáng thương thôi, đắc tội ai không đắc tội mà lại đụng phải vợ Lục Cửu Gia. Cậu bị yêu ma nhập hả?”

Lâm Hiểu Kiểu cất giọng chua chát: “Cái loại yêu nữ đó cũng chỉ ỷ vào Lục Cửu Gia nên mới dám không kiêng nể gì."

Mạnh Manh cười khẩy: “Cậu cũng mạnh miệng đấy.”


Giọng điệu cô ta vẫn chói tai như vậy, không, hề để ý nói: “Nếu không phải vì Lục Cửu Gia thì tôi đã đánh chết con yêu nữ đó rồi.”

Mạnh Manh cất lời châm chọc: “Cậu cũng chỉ đám nói thôi. Bây giờ tôi có cách để làm An Đào. Đào phải chịu chút tổn thương đây, nhưng phải xem cậu có muốn hợp tác với tôi không.”

Lâm Hiểu Kiểu sửng sốt, bất ngờ nhìn Mạnh. Manh một cái: “Cậu có cách à? Cách gì thế?”

Mạnh Manh khoanh tay trước ngực, cười khẩy một tiếng: “Tôi biết lớp An Đào Đào sẽ tổ chức triển lãm tranh vào lễ hội văn hoá. Phần nền cho triển lãm sẽ do An Đào Đào thiết kế, tôi còn nghe nói quan hệ của An Đào Đào và lớp An Định Nhiên không tốt lắm. Nếu chúng ta lén phá hỏng...”

Cô ta không nói tiếp nhưng lại khiến người ta suy nghĩ.

Lâm Hiểu Kiều bỗng trừng to mắt, đã thầm nghĩ ra mưu kế: “Bọn họ sẽ cho rằng người phá chính là yêu nữ đó!”

Mạnh Manh cười to: “Tôi rất thích nói chuyện với người thông minh.”

Lâm Hiểu Kiều hoàn toàn chìm đắm trong vui sướng, hoàn toàn không phát hiện ra ánh sáng tối tăm trong đáy mắt Mạnh Manh.

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây, cậu phải nghe lời tôi.” Mạnh Manh hất cằm, sự u tối trong mắt sắp tràn ra ngoài, trông hơi đáng sợ. Thế nhưng Lâm Hiểu Kiểu vẫn không nhìn thấy, cô ta gật đầu lia lịa, trong lòng mừng rỡ không thôi.

Lễ hội văn hoá đến trong sự chờ mong của mọi người.

Thứ sáu.

Sáng sớm, trong trường đã vô cùng náo nhiệt, mỗi lớp đều chiếm một gian hàng. Đám sinh viên trưng bày hết mọi sản phẩm thủ công được chế tác rất đẹp lên quầy hàng, dựa theo bản thiết kế sắp xếp đẹp đẽ.