Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 129: C129: Cứu viện vẫn chưa tới à




An Đào Đào xoa xoa cánh tay, cảm giác có chút khó thích ứng trong sơn động lạnh như băng này.

Ánh mắt Lục Sóc chợt lóe, lạnh lẽo biến mất trong nháy mắt, sơn động cũng không còn lạnh như trước.

An Đào Đào không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên phát giác hình như đã một ngày đêm bọn họ chưa ăn gì, bây giờ bụng đói đến nỗi da bụng sắp dính vào đa lưng rí

Mà cái túi vải nhỏ của cô đựng toàn là được liệu, một chút đồ ăn cũng không có, nếu bọn họ không ái tìm đồ ăn thì không chết bệnh cũng chết đói.

"Cửu Gia, anh có đói bụng không, hay là để tôi đi ra ngoài tìm cái gì bỏ bụng nhé?" An Đào Đào có chút khiếp sợ nhìn hạt mưa to như hạt đậu bên ngoài, mà ngoài đó còn đang lở đất diện rộng, đi ra ngoài tìm đổ ăn chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết cả.

Nhưng vì sinh tổn, lại không thể không đi tìm.

“Em muốn đi ra ngoài hả?” Lục Sóc híp mắt, ánh mắt nhìn cô chằm chằm: "Em muốn chết à?"

An Đào Đào nghe vậy thì hơi sợ nhưng vẫn cắn. môi nhỏ giọng cãi lại: “Không phải tôi muốn đâm. đầu vào chỗ chết, chỉ là tôi muốn đi kiếm cái gì ăn thôi, hiện giờ chúng ta bị nhốt ở cái chỗ quái quỷ này, cũng không biết bao giờ cứu viện mới đến, nếu không có thức ăn thì chúng ta sẽ chết đói."

Lục Sóc nhíu mày, cũng biết những gì cô nói là có lý, khiến người ta không thể phản bác được.

“Để tôi đi tìm.” Một lúc lâu sau, Lục Sóc mở, miệng, lớn tiếng nói

An Đào Đào giật mình, lập tức ngăn Lục Sóc lại: "Tôi vất vả lắm mới cứu được anh, giờ anh mà đi, vết thương sẽ lại nhiễm trùng, lúc này thuốc. men quý giá như vậy, anh đừng có gây thêm phiền phức nữa được không? Cái mạng này của anh vẫn là của tôi đấy!"

Lục Sóc nhướng mày, ánh mắt lại càng thâm thúy.


Mạng anh là của cô?

Vậy làm tròn lên, anh cũng là của cô đúng không?

Có thể coi là một lời tỏ tình trá hình, Lục Sóc khẽ cười, tâm trạng bỗng chốc trở nên vui vẻ.

"Tôi đi loanh quanh xem thử một chút, rất nhanh sẽ trở lại, không có chuyện gì đâu.” An Đào. Đào kiên định nói, tuy rằng cô vẫn sợ, nhưng lúc còn ở quê nhà cô cũng từng leo núi, từng sinh tồn nơi hoang dã, chắc là sẽ không sao đâu.

“Một tiếng.” Lục Sóc hé mở đôi môi mỏng.

Mặt An Đào Đào đầy đấu chấm hỏi: "Cái gì cơ?"

Lục Sóc nói lại lần nữa, không cho phép cô có ý kiến: "Một tiếng nữa tôi sẽ đi tìm em."

An Đào Đào siết chặt đầu ngón tay, không hiểu sao lại cảm thấy hình như Lục Sóc đang quan tâm đến mình, bởi vì bọn họ đã cùng nhau trải qua sinh tử, cho nên quan hệ mới trở nên tốt đẹp hơn ư? Vậy sau này trở về rồi có thể đừng tối ngày hù dọa cô nữa không?

Cô lập tức gạt bỏ mấy suy nghĩ này, khi cô chuẩn bị đi vào trong màn mưa, lại nghe thấy giọng nói của Lục Sóc vang lên: "Cẩm cái này theo."

An Đào Đào nghĩ ngờ đừng chân lại.

Lục Sóc ném chiếc áo gió màu đen vào trong. ngực cô: "Che mưa."


An Đào Đào siết chặt chiếc áo gió trong tay, nhiệt độ của Lục Sóc vẫn còn lưu lại trên đó, thật ấm áp, cô cụp mắt, nhỏ giọng cảm ơn: "Cảm ơn anh..."

Nói xong, cô giương áo gió, lao vào màn mưa.

Chiếc áo gió rất to, thật sự có thể che mưa, cô đi loanh quanh hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một cây ăn quả không bị đập nát.

Cây ăn quả sum suê đẩy những quả táo lớn đỏ rực! Hai mắt An Đào Đào sáng lên, định trèo lên để hái táo.

Cô đã trèo cây khi còn ở quê nhà, vậy nên chiều cao của cây ăn quả trước mặt này không thể làm khó được cô, nhưng vì trời mưa, thân cây hơi trơn, cô phải mất rất nhiều công sức mới hái được hai mươi mấy quả táo to.

An Đào Đào cẩn thận bỏ táo vào trong áo gió, ôm trong lòng chạy về, khi đi ngang qua một thân. cây lớn khác, cô phát hiện trong một góc có mấy cây nấm hương mọc.

Nấm hương không có độc, còn là một loại nguyên liệu nấu ăn!

Sau khi hái hết nấm, An Đào Đào tươi cười chạy về.

Khi trở lại sơn động, quần áo cô đều đã ướt sũng, khuôn mặt nhỏ lấm tấm bùn đất, thoạt nhìn cực kỳ nhếch nhác, nhưng nụ cười trong mắt cô lại sáng ngời linh động, giống như một viên minh châu sáng rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt rời mắt khỏi cô.

"Cửu Gia, anh đoán xem lần này tôi tìm được cái gì ăn này?” An Đào Đào ngồi xổm ở trước mặt Lục Sóc, hai tay ôm áo gió, cười nói.


Lục Sóc đưa tay lau mặt cô, lau đi vết bùn bẩn trên mặt cô: "Cái gì thế?"

An Đào Đào mở áo gió ra, giống như một đứa trẻ đang dâng lên bảo bối của mình vậy, thoáng cái, những quả táo to tròn và nấm hương lộ ra trong không khí: "Là táo lớn, cả nấm nữa, có phải tôi giỏi lắm không?"

Lục Sóc không nói gì, nhưng dường như bị cô lây cho, khóe môi anh cũng cong thêm mấy phần.

"Có hơn 20quả táo và rất nhiều nấm, có thể nấu canh nấm hương.” An Đào Đào bẻ khớp ngón tay, tràn đầy khát khao về tương lai tốt đẹp: "Chỉ cần chúng ta tiết kiệm lương thực một chút, hẳn là có thể sống sót được tới khi được giải cứu."

Lục Sóc im lặng không nói gì, nhưng ánh mắt. lại chậm rãi đời đến đôi môi tái nhợt của cô, nhíu mày, lạnh lùng nói: "Cởi qu.ần áo ra, đi hơ lửa đi."

An Đào Đào sững người một lúc, đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng.

Lục Sóc sờ cúc áo của cô, định cởi qu.ần áo ra giúp cô.

An Đào Đào nháy mắt tỉnh táo lại, đẩy tay anh. ra theo phản xạ, siết chặt cúc áo, nói: ""Tự tôi làm. được, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi, vết thương của anh cần phải nghỉ ngơi nhiều."

Nói xong, An Đào Đào xoay người đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

Hôm qua lúc cô cởi qu.n áo đem hơ lửa thì Lục Sóc hôn mê, nhưng hiện giờ... anh hoàn toàn tỉnh. táo đấy, đáng sợ quá đi mất!

Nhưng cô thật sự không muốn bị cảm, chỉ có thể từ từ cởi q.uần áo ướt ra, sau đó mở áo gió ra, bọc lấy bản thân đáng thương yếu đuối trong đó, kiên quyết không để trần.

Thấy cô đề phòng mình như phòng sói, Lục Sóc cười khẩy một tiếng, ánh mắt tràn đầy châm chọc.

Nếu anh thật sự muốn, cô nghĩ mình có thể chống lại được hả?


Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm... cứu. viện vẫn chưa tới.

Chỉ còn mười quả táo, nấm hương cũng không, còn bao nhiêu, mưa lớn vẫn chưa tạnh, như thể sẽ kéo dài mãi mãi

Nhất thời An Đào Đào rất hoang mang, không phải cứu viện sẽ không tới đấy chứ? *

Nước S, khách sạn lớn nhất.

Căn phòng của Hoàng Sâm và anh Đàm dường như bị bao phủ bởi mây đen, những luồng năng, lượng chết chóc tỏa ra, u ám đến mức khiến người ta phải hoảng hồn.

"Vẫn chưa biết vị trí của Cửu Gia với chị đâu ở đâu hả?” Anh Đàm sốt ruột đến độ xoay vòng vòng, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, sàn nhà sạch sẽ phủ đầy tần thuốc.

Hoàng Sâm đang gõ bàn phím, đôi mắt đỏ. ngầu tơ máu, toàn thân rã rời, nhưng anh ta vẫn kiên trì tìm kiếm dấu vết của hai người.

Vẫn chưa, tín hiệu đã biến mất toàn bộ, hoàn toàn tìm không thấy." Hoàng Sâm bực bội vò tóc, chỉ muốn đập một phát nát luôn cái máy tính: "Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, tôi nhất định sẽ đi kho hàng cũ với Cửu Gia."

“Lúc này có hối hận cũng vô dụng, quan trọng nhất là mau chóng tìm được hai người họ.” Anh Đàm siết chặt góc bàn, trong mắt hẳn lên tơ máu.

Rất rõ ràng, gần đây cả hai người đều không được nghỉ ngơi đủ.

Mà bọn họ cũng đã tìm khắp xung quanh khu nhà kho cũ rồi nhưng vẫn không tìm được, cũng không biết có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra hay. không, nhưng Cửu Gia lợi hại như vậy, chắc sẽ không để bị bọn họ bắt được đâu nhỉ?

Hoàng Sâm gõ bàn phím một lần nữa, đột nhiên, một chấm đỏ ở giữa bản đồ nhấp nháy vài lần,rồi lại biến mất.

Thế nhưng Hoàng Sâm lại trợn tròn mắt, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui sướng nói: "Tôi tìm được rồi, tôi biết họ ở đâu rồi!"