Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 126: C126: Mong em đừng hối hận




An Đào Đào để mặc anh lôi kéo mà sợ hãi không thôi.

Thấy bọn họ chạy vào sâu trong rừng, Phi Long bỏ lại xe việt đã tiếp tục truy đuổi: “Các anh. em, hôm nay là thời cơ tốt nhất, chúng ta nhất định phải giế.t chết Lục Sóc thay chủ tử.”

Sâu trong rừng cây, chạy lung tung có lẽ sẽ lạc đường, An Đào Đào nắm chặt tay áo Lục Sóc, giống như chỉ có như vậy cô mới có thể tìm được cái gọi là cảm giác an toàn.

Mà lúc này đẳng sau lần nữa truyền đến tiếng. bước chân lộp cội

An Đào Đào trừng lớn đôi mắt, bỗng nhiên hoảng loạn, Phi Long bọn họ lại đuổi theo rồi?

Lục Sóc móc súng ra, chủ động bắn trả.

Trong nháy mắt tiếng súng lại vang lên, làm. khiếp sợ chim chóc trong rừng cây bay đi.

Kỹ thuật bắn của Lục Sóc rất chuẩn, gần như trăm phát trăm trúng, một súng lủng đầu.

An Đào Đào đi theo sát bên cạnh Lục Sóc, không đám chạy lung tung.

Lúc bắn, Lục Sóc dùng cả người che chở cô phía sau, bóng lưng kiên định giống như có cảm giác an toàn, khiến An Đào Đào có loại cảm giác nói không nên lời.

“Lục Sóc, đừng có chống cự vô ích nữa, bọn tao nhiều người, hôm nay mày chết chắc rồi.” Giọng nói Phi Long lần nữa truyền đến, lúc này. anh núp ở sau thân cây, không dám tùy tiện hành động.

Lục Sóc cười nhạo, đột nhiên móc súng lục giấu trên bắp chân ra.

Hai tiếng súng đồng thời vang lên, kỹ thuật bắn súng chuẩn xác lần nữa diệt một đám đàn em, bóng lưng anh kiên định trong mưa bom bão đạn, tư thế oai hùng mạnh mẽ, giống một vị anh hùng.

Nhìn thấy hành động của Lục Sóc, An Đào Đào. lần nữa ngẩn ra, chỗ cẳng chân của anh vẫn còn vết thương.


Như vậy lúc vừa mới ở kho hàng cũ... Cây súng lục anh ném đi chỉ để làm dáng, thậm chí hai tay ôm đầu cũng chỉ là hành động mê hoặc người ta mà thôi, cô còn tưởng anh vì cô mà ngốc nghếch đến mức nằm trên dao thớt để mắc người ức. hiếp.

Cô quả nhiên vẫn quá ngây thơ rồi.

“Đi.” Lục Sóc kéo An Đào Đào, nhân lúc bọn họ ngây người thì lần nữa chạy sâu vào rừng rậm.

An Đào Đào không dám nghĩ nhiều hơn, cố gắng đuổi kịp bước chân của anh.

“Lục Sóc chạy rồi, tiếp tục đuổi theo.” Phi Long tức giận đến mức đau răng, bọn họ nhiều người như vậy, mà ngay cả Lục Sóc con ghẻ cũng không bắt được, có thể phải trở về lò để nung lại.

Viên đạn phía sau lần nữa bay tán loạn.

Lục Sóc kéo cò súng, vậy mà phát hiện không. còn đạn.

Anh ném một khẩu súng lục trong đó xuống, khẽ quát một tiếng.

An Đào Đào nhìn súng lục dưới mặt đất, trong lòng run lên, một khẩu đã hết đạn, khẩu kia chắc. không có nhiều đạn: “Cửu Gia, nếu không chúng ta tách ra chạy, mục tiêu của bọn họ là anh, chắc tôi sẽ không sao, mà một mình anh cũng có thể chạy trốn càng nhanh.”

Cô bình tĩnh phân tích, cảm thấy biện pháp. này hình như có thể.

Sau khi Lục Sóc nghe, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt hung ác nham hiểm: “Tách ra chạy? Em chạy trốn được? Rồi lát nữa chết thế nào.

cũng không biết.”

An Đào Đào mấp máy cánh môi, cô có vô dụng. như vậy sao?

Ít nhất Sói Độc cũng bị cô gây mê.


“Nghĩ cũng đừng nghĩ.” Giọng nói Lục Sóc âm u, cho dù chết cũng phải ở chung một chỗ.

An Đào Đào không biết suy nghĩ của anh, nhưng bỗng nhiên có hơi nhụt chí, Lục Sóc tùy. hứng như vậy cũng chỉ có thể chiều theo anh.

Viên đạn sắc nhọn lại lần nữa bay tới, Lục Sóc bỗng nhiên cởi áo khoác bảo vệ An Đào Đào bên trong, cô giống như búp bê sứ được bảo vệ chặt chẽ, ngay cả chút vết thương nhỏ cũng không có.

An Đào Đào không nhịn được nghiêng đầu nhìn, đột nhiên có một vệt máu đỏ ở bụng bên trái anh khiến đôi mắt cô lần nữa hoảng hốt.

Cô trừng lớn mắt, nhìn những vệt máu đỏ kia đang không ngừng nhỏ giọt, mùi máu tươi cũng lan ra bốn phía, cô ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện. gương mặt Lục Sóc càng tái nhợt hơn, sớm đã không còn hồng hào.

“Cửu Gia, anh bị trúng đạn rồi?” An Đào Đào không thể tin nổi mà chớp mắt: “Làm sao có thể?

Lục Sóc khẽ mắng một tiếng, vẫn mạnh mẽ đến mức khiến người ta sợ hãi: “Vết thương nhỏ mà thôi."

An Đào Đào trợn mắt, vết thương nhỏ? Sâu như vậy chỉ là vết thương nhỏ thôi sao?

Lại chạy thêm một lát, trên trán Lục Sóc toát mồ hôi lạnh, đôi môi trắng bệch, trong lúc đó vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng An Đào Đào có thể cảm giác được anh đang đau, thể lực cũng đang chẩm. chậm giảm đi, không thể tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ chết...

Nhưng nên làm sao giờ?

An Đào Đào cảm thấy trên vai nặng nề, quay đầu nhìn lại phát hiện Lục Sóc hình như có hơi không chịu được nữa, dồn trọng lượng của mình lên người cô.

“Em có thể không cần phải để ý tới tôi.” Lục Sóc nhếch môi mỏng, vẫn là giọng nói lạnh lẽo cứng rắn.

Mặc kệ anh, để anh bị người của Phi Long giết chết sao?


An Đào Đào cô mới không vong ân phụ nghĩa như vậy: “Đừng ngốc nữa, tôi sẽ không để mặc anh chết, tôi biết anh tự có chừng mực, anh im. Tặng tu thân tĩnh dưỡng cho tôi là được.

Lục Sóc nhìn chằm chằm cô, ánh mắt phức tạp: “Mong em đừng hối hận.”

An Đào Đào nhíu mày, đỡ cả cơ thể mềm yếu của anh chạy thật nhanh, chạy được một lát thế mà hai chân bước hụt, từ trên đồi núi nhỏ té xuống,

Hai người cùng té xuống, đều té không nhẹ, Lục Sóc bởi vì vết thương do súng bắn mà hôn mê bất tỉnh.

An Đào Đào xoa eo nhỏ nhức mỏi, vừa định nâng Lục Sóc dậy thì nghe được phía trên đồi núi truyền đến từng tiếng bước chân loạn xạ, cô giật mình, lập tức che miệng lại để không cho mình phát ra tiếng, cũng hơi chặn cơ thể Lục Sóc lại.

"Tao rõ ràng nhìn thấy tụi nó chạy qua bên. này, sao thoáng cái không thấy ai nữa vậy?”

“Lục Sóc quỷ kế đa đoan, có lẽ trốn ở xó nào. đó rồi, chúng ta đều phải cẩn thận cảnh giác tí, đỡ trúng phải mai phục.”

Lúc này Phi Long vẫn luôn in lặng rốt cuộc lên tiếng: “Phát súng vừa nãy tao bắn trúng bụng Lục Sóc rồi, một thằng bị thương, cộng thêm một con nhỏ yếu đuối chắc chắn chạy không xa, chúng ta tới phía trước tìm.”

Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng xa, An Đào Đào khẽ thở phào, nhưng một giây sau lại căng thẳng, bây giờ vẫn không phải lúc thả lỏng, lát nữa Phi Long bọn họ không tìm được người chắc chắn sẽ vòng về đường cũ.

Nếu phát hiện dưới gò núi còn có một con đường, có thể xuống điều tra không?

Nghĩ đến đây, trái tỉm An Đào Đào lại đau đớn giống như bị một đôi tay giữ chặt lại, nhưng vẫn không ngừng đập điên cuồng,

Bây giờ nếu kéo Lục Sóc đi ra, tuyệt đối là đang tìm cái chết, nhưng nếu luôn ở đây không nhúc nhích, vậy thì tương đương với đang chờ cái chết.

Nên làm gì bây giờ.

Chưa đợi An Đào Đào nghĩ cách, cô đã cảm thấy trán chợt lạnh, trời vậy mà mưa rồi.

Những hạt mưa dày đặc liên tục rơi xuống, lúc đầu rất nhỏ, cuối cùng biến thành những giọt mưa lớn như hạt đậu, những giọt mưa điên cuồng. ơi, đập vào người đau đớn, Lục Sóc vô thức che bụng, nơi đó không ngừng chảy máu, trong nháy. mắt nhuộm đỏ mặt đất.


Lúc này trên gò núi nhỏ lần nữa truyền đến tiếng bước chân loạn xạ, An Đào Đào run lên, tế bào toàn thân đần đần đông lạnh, cô nhìn máu đỏ sắp chảy ra mà sợ tới mức hồn bay phách tán.

Tuyệt đối không thể chảy nữa, lỡ như bị người của Phi Long nhìn thấy thì xong rồi.

An Đào Đào nhanh chóng nắm một khối đất bùn trên mặt đất, ấn xuống, máu loãng lập tức ngừng chảy, khúc nhạc đạo ngắn này cũng không có bị bất cứ ai phát hiện.

"Đại ca, Lục Sóc kia là chuột sao? Lẽ nào còn đào hầm chui vào?”

“Bây giờ làm sao đại ca?”

Phi Long trầm ngâm một lát nói: “Lục Sóc bị thương, chỗ này lại là rừng sâu núi thẳm, còn có mưa to dữ dội, mặc cho nó có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không có cách thoát khỏi cái chết, quan trọng nhất chính là chỗ này vốn không có tín hiệu."

Không có tín hiệu còn cứu kiểu gì?

“Nói như vậy, Lục Sóc này là chết chắc rồi?"

Đám đàn em bên cạnh Phi Long không ngừng hoan hô.

“Đi.” Phi Long nhìn về phía màn mưa, thấy núi đất nơi xa đường như có đấu vết lõm xuống, cho dù là Lục Cửu Gia hùng mạnh cũng không thể trốn thoát, anh chết chắc rồi.

Sau đó An Đào Đào lập tức nghe được từng tiếng bước chân càng lúc càng xa, cô yên tĩnh ngây người trên gò núi mười mấy phút, mới dám xác định bọn họ thật sự đã rời khỏi.

Cô thở phào một hơi, nhưng cơn mưa vừa rơi xuống lập tức khiến cả người cô ướt sũng tới nỗi rùng mình một cái.

Lạnh quá.

Cô phải nghĩ cách tìm một chỗ trú mưa, nếu không thì không chỉ cô không chịu nổi mà ngay cả Lục Sóc bị thương cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

An Đào Đào khẽ cắn môi, vác Lục Sóc thân cao. một mét chín lên người.

Thật nặng, xém chút khiến cô không chịu được ngã nhào xuống đất.