Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 123: C123: Thành phố a không có đại sứ hình ảnh à




Thân thể An Đào Đào run lên, cô vô thức lùi Tại, cười nói: “Hài lòng, cực kỳ hài lòng, chỗ này rất sang trọng.”

Vừa đứt lời, An Đào Đào đã vội tránh khỏi người Lục Sóc, cô cùi người đọn đồ trong vali.

Cô mang rất nhiều đồ theo như con kiến dọn nhà, nào là đồ rửa mặt, quần áo, thậm chí cô còn mang theo mấy cái móc áo, và thứ quý giá nhất là cái túi nhỏ của cô.

Dù ở đâu cô cũng mang theo bên mình, bên trong là đồ cứu thân, nếu gặp chuyện gì cũng sẽ không bị bối rối.

Lúc này cô như con ong mật bận rộn, đi tới đi lui quanh phòng, Lục Sóc yên lặng nhìn không sót lúc nào, cứ như nghiện vậy.

Thực ra khách sạn có thể cung cấp những thứ này, đồ cũng có thể mua ở đây, nhưng anh không lên tiếng nhắc nhở, vì cảm thấy dáng vẻ cô bận rộn trông rất đáng yêu, như thể đã hòa vào cuộc sống của anh vậy.

Dọn đồ xong, An Đào Đào mệt rã rời, cô ngước mắt thấy Lục Sóc đang nhìn mình chằm chằm.

Mặt anh vẫn không cảm xúc, đôi mắt sâu hun trút cực kỳ đáng sợ.

An Đào Đào xoa cái eo nhức mỏi, cẩn thận hỏi: “Cửu Gia, có phải anh cần tôi dọn hành lý không?

“Tôi không mang theo.” Lục Sóc ngồi bắt chéo chân trên sofa bên cạnh.

An Đào Đào nhíu mày, nếu không mang thì đến lúc cần mặc cái gì?

Lục Sóc nhìn cô cười: “Có thể mua luôn.”


An Đào Đào như bừng tỉnh, nhưng ánh mắt càng lăn tăn hơn, có tiền đúng là tùy hứng!

Lúc này đột nhiên có người đến gõ cửa, là Hoàng Sâm, anh ta nói khách sạn đã chuẩn bị đồ ăn xong, hỏi bây giờ bọn họ có xuống ăn không.

Đồ ăn lúc ăn trên máy bay đã tiêu hóa hết, An Đào Đào đã đói từ lâu, cô xoa bụng, căng thẳng nhìn Lục Sóc, ánh mắt lộ vẻ khát khao mong, ngóng.

Đúng là quyến rũ muốn chết... Lục Sóc hoàn toàn không đỡ nổi ánh mắt này của cô, chỉ có thể gật đầu trong sự mong đợi của cô.

An Đào Đào hào hứng vỗ tay, nhưng vẫn rất thận trọng đi bên cạnh Lục Sóc, lúc đến bàn ăn, An Đào Đào vứt hết thận trọng đi, ánh mắt trông chờ kéo ghế ngồi xuống.

Không hổ là khách sạn hạng sang, thức ăn cũng cực kỳ cao cấp, lúc này đang tỏa mùi thơm. cực kỳ lôi cuốn, có điều dẫu sao cũng là ở nước. ngoài, văn hóa ẩm thực hơi khác so với bọn họ, dù rất thơm nhưng cô ăn vào thấy không hợp lắm.

An Đào Đào cầm đao nĩa trong tay, nghiêng, đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, thấy khách sạn này. còn có bể bơi.

Bể bơi lộ thiên, có rất nhiều cô gái nước ngoài tóc vàng mắt xanh đang bơi lội, đáng người rất nóng bỏng!

“Cửu Gia, rốt cuộc lần này chúng ta đến xử lý việc gì thế?” An Đào Đào nghiêng đầu tò mò.

Lục Sóc nhìn cô:"Tò mò lắm à?” An Đào Đào bỏ dao nĩa xuống, khẽ gật đầu: * Tò mò.”

Sao phải ra tận nước ngoài chứ, chắc là làm chuyện lớn nhỉ?

Lục Sóc nhìn cô một lúc, mãi lâu sau mới vô cảm nói: “Tìm đại sứ hình ảnh cho dự án khu nghỉ dưỡng thiên nhiên để làm , nơi này có người phù hợp.”

An Đào Đào ngừng lại, cô còn tưởng Lục Sóc không định nói với cô, không ngờ còn nói rất chỉ tiết, nhưng thành phố A của họ không có đại sứ. hình ảnh hay sao mà cứ phải tìm người nước ngoài?

“Cửu Gia, thành phố A của chúng ta không có đại sứ hình ảnh à?” An Đào Đào ăn hết gan ngỗng trong đ ĩa, mùi vị cũng không tệ: “Cứ phải tìm người nước ngoài sao?”

Nghe thế, Lục Sóc nhíu mày, ánh mắt dần trở nên hung hãn, không khí cũng đóng băng.

Trước đó anh có đi tìm vợ chồng họ Lý, bọn họ. là nhà từ thiện nổi tiếng của thành phố A, làm đại sứ hình ảnh để là vừa đẹp, có điều bọn họ không có ý định hợp tác với anh, thậm chí sau đó luôn đóng cửa từ chối tiếp khách.

Dù anh rất bực nhưng cũng không có suy nghĩ ra tay với hai ông bà.

Như thế giống chiến thắng không vẻ vang.

Thấy vẻ mặt anh càng lúc càng hung ác, tay An Đào Đào đột nhiên run rẩy, hình như lại giẫm trúng đuôi Đại Ma Vương rồi?

Biết thế đã không hỏi nhiều.

An Đào Đào hít sâu một hơi, cố gắng chuyển chủ đề: “Cửu Gia, gan ngỗng chỗ này khá ổn, anh ăn thử đi?"


Cô xiên một miếng gan ngỗng đưa đến bên miệng Lục Sóc.

Mắt Lục Sóc nhìn gan ngỗng, ánh lại chuyển đến bàn tay nhỏ nốn nà của cô, tâm trạng, lập tức tốt hơn nhiều, anh há miệng cắn, mặt mày. vô cảm nhai nuốt.

Thấy bầu không khí tốt hơn, An Đào Đào không khỏi thở phào.

Lúc này, không một ai phát hiện ở một góc khách sạn có một cái bóng đang lén lút quan sát: mọi hành động của họ.

Cái bóng đó nhanh chóng lần vào đám đông, dần dần biến mất...

An Đào Đào ăn no rồi hài lòng xoa bụng nói: * Ăn no quá, Cửu Gia, tôi về phòng nghỉ trước nhé.”

Lục Sóc gật đầu, lúc này đột nhiên điện thoại của anh vang lên, anh nghe máy, nghe xong không cảm xúc nói: “Bây giờ tôi phải ra ngoài, nếu em có chuyện cứ tìm Hoàng Sâm.”

Dứt lời, Lục Sóc dẫn anh Đàm đi mất, để Hoàng Sâm ở lại, còn như thể sợ chỗ này có chuyện gì nên bảo một vệ sĩ bảo vệ nữa.

An Đào Đào nhìn bóng lưng anh đi mắt, vẻ mặt càng thêm phức tạp.

“Chị dâu có muốn ra ngoài chơi không, nước S cũng có nhiều chỗ chơi lắm.” Hoàng Sâm vốn còn đang suy nghĩ, có điều nghĩ bảo vệ chị đâu cũng là một nhiệm vụ vĩ đại nên anh ta không bối rối thế nữa.

An Đào Đào lắc đầu, bây giờ cô không có hứng chơi, chỉ muốn nằm lên chiếc giường mềm mại ngủ một giấc.

“Bay mười mấy tiếng đồng hồ mệt lắm, bây giờ tôi muốn về đi ngủ, chơi cái gì đợi ngủ xong rồi nói.” An Đào Đào vừa đi vừa ngáp, trông rất mệt mỏi.

Hoàng Sâm bước theo nói: “Chị dâu nghỉ ngơi cho khỏe, tôi ở đưới tầng, có chuyện gì cứ gọi tôi.”

An Đào Đào mơ màng trả lời:"Được."


An Đào Đào quay về phòng nằm thẳng xuống giường, mùi thơm của cánh hoa làm cô nhanh chóng ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ mơ màng, cô nghe thấy có tiếng chuông cửa bên ngoài.

Kính coong mãi rất ồn ào.

An Đào Đào bực mình lấy gối che tai lại, nhưng tiếng chuông cửa như bóng ma, cứ quanh quẩn bên tai cô.

Cô cố gắng mở to mắt ra, tâm trạng nóng nảy, cô cẩm túi nhỏ bước tới nhìn qua mắt mèo.

Trước cửa có một người đàn ông mặc đổi khách sạn, chắc là nhân viên phục vụ của khách sạn.

An Đào Đào mở cửa ra, dụi mắt hỏi: “Anh có chuyện gì không?”

“Quý khách có cần dịch vụ đọn đẹp không?” Người đó cúi thấp đầu, không nhìn rõ mặt, giọng. nói cực kỳ trầm.

An Đào Đào thấy lạ, vội lắc đầu nói: “Tôi không cẩn.”

Dứt lời, cô định đóng cửa lại, không ngờ người đàn ông đó giơ tay túm khung cửa, sức lực vô cùng lớn, chặn hành động của An Đào Đào lại.

Không đợi cô kịp phản ứng, người đàn ông đó đã lấy khăn tay ra bịt mũi cô.

An Đào Đào giãy dụa mấy cái, cuối cùng ngất đi như con cá chết.

Sau khi thành công, người đàn ông kéo An Đào Đào lên xe đẩy sạch sẽ, cẩn thận đẩy ra ngoài...