Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 121: C121: Đi đến nước s




An Đào Đào nhíu mày, biết mình không thể từ chối thì cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thực ra có thể ra nước ngoài gặp gỡ bạn mới cũng rất tốt.

“Chuẩn bị đi, sáng sớm mai khởi hành.”

Lục Sóc nhìn thấy chiếc váy đỏ trong chiếc túi nhựa trắng, đôi mắt trở nên tối sầm lại: “Ngày mai mặc váy này vào.”

An Đào Đào lại nhíu mày thêm lần nữa, miễn. cưỡng đáp.

Lúc trước thì thích màu hồng phấn, bây giờ lại thích màu đỏ thẩm, Lục đại ma vương đúng là thay đổi quá thất thường.

“Cửu Gia, chúng ta đi mấy ngày?” An Đào Đào lại mở miệng hỏi, nếu như đi lâu thì cô muốn chuẩn bị thêm một ít đồ để mặc.

Ánh mắt Lục Sóc rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô: “Ít nhất mười ngày.”

Mười ngày? Lâu vậy sao?

An Đào Đào hơi cụp mắt xuống, xem ra cô sẽ phải chuẩn bị khá nhiều đồ đạc.

“Cửu Gia, anh cứ bận việc của anh trước đi, tôi về phòng chuẩn bị một chút.” An Đào Đào nói xong lập tức vội vàng chạy về phòng.

Lục Sóc nhìn theo bóng lưng cô rời đi, đôi mắt dần trở nên u ám.

*

Nhà họ Kỷ.

Mấy ngày nay Mẫn Dao luôn giám sát Kỷ Liên. Quân uống thuốc.

Thuốc rất đắng, nhưng lại chẳng thấy có hiệu. quả gì.


Sắc mặt của Kỷ Liên Quân cũng trở nên rất kém, giống như một con sư tử mạnh mẽ bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ, nhưng khi đối mặt với Mẫn Dao thì giây tiếp theo lại im lặng.

“Con trai, uống thuốc.” Mẫn Dao đưa chén thuốc đã được sắc xong đến trước mặt Kỷ Liên Quân.

Kỷ Liên Quân nhíu mày, biểu cảm ôn nhuận trên mặt liền chuyển sang nóng nảy dữ tợn.

“Đã sáu ngày rồi.”

Sáu ngày rồi vẫn chưa thấy hiệu quả, xem ra là lang băm, uống thuốc này cũng như không.

Mẫn Dao nghe ra ý tứ trong lời nói của con trai, giây sau sắc mặt đã thay đổi, biểu cảm giống. như sắp khóc: “Còn có một ngày nữa thôi, con trai, ngoan một chút được không, uống xong có thể sẽ có cảm giác lại thôi.”

Mẫn Dao giống như đang dỗ dành trẻ con, nhưng trong giọng nói lại mang theo tiếng khóc nức nở.

Kỷ Liên Quân không chịu nổi đáng vẻ này của bà, đành nhận lấy bát thuốc một hơi uống cạn.

Mẫn Dao thấy anh ngoan ngoãn như vậy lập tức nở nụ cười.

“Mẹ, cuối cùng là mẹ đã mua thuốc gì cho anh trai con uống vậy?”

Kỷ Thần nhìn thấy cảnh anh trai bị ép uống thuốc thì đột nhiên cảm thấy đau lòng: “Có một. số loại thuốc không thể uống lung tung, mẹ cũng đừng cho anh trai uống nữa.”

“Nhóc con như con thì biết cái gì?” Mẫn Dao. trừng mắt liếc cậu con trai nhỏ một cái: “Y thuật của vị bác sĩ kia rất giỏi, danh tiếng cũng rất tốt, dù sao thì thử trước hãy nói, uống xong cũng, không hại chỗ nào.”

Kỷ Thần trợn trắng mắt ngao ngắn nói: “Mẹ vui là được.”

Mẫn Dao lại trừng con trai một cái rồi mới bưng chén thuốc đi.

Kỷ Thần nhanh chóng đi đến bên cạnh Kỷ Liên Quân, thấy anh ta đang ngắm sao ngoài cửa. sổ đến thất thần.

Kỷ Thần cứ lặng lẽ đứng bên cạnh anh ta như. vậy giống như khi còn bé.


Kỷ Liên Quân đang thất thần đột nhiên cảm nhận được cơn đau âm ỉ dày đặc đến từ hai chân, cảm giác rất nhẹ, như có như không, giống như chỉ là một loại ảo giác.

Hai tròng mắt của Kỷ Liên Quân chợt lóe rồi rất nhanh yên tĩnh lại.

Nhưng không qua bao lâu sau cảm giác đau đớn đần trở nên nghiêm trọng hơn, đày đặc mà mong manh như có hàng vạn con kiến đang bò trên chân, loại cảm giác này rất xa lạ, rất dày vò, làm cho người ta vừa thấy dày vò lại vừa kích động.

Ba năm rồi, đôi chân đã mất đi tri giác bây giờ đã có cảm giác lại sao?

Chỉ cần phối hợp trị liệu, có phải là mình còn có thể đứng lên một lần nữa không?

Kỷ Liên Quân nhếch cánh môi, đột nhiên có. chút đở khóc đở cười, dần đần nụ cười trên mặt anh ta bao trùm khuôn mặt ôn nhuận, tiếng cười dần dần trở nên điên cuồng.

“Anh, anh sao thế, anh đừng dọa em chứ?” Kỷ Thần bị tiếng cười của anh ta dọa cho hoảng sợ.

“Trong trí nhớ của cậu ta, anh trai luôn rất ôn nhu, làm sao có thể cười giống một kẻ điên như. vậy.

Kỷ Liên Quân vẫn còn đang cười, rất nhanh đã thu hút bà cụ Kỷ và Mẫn Dao đi tới bên này, hai người họ cho rằng anh bị chuyện gì đó k1ch thích, trong nháy mắt bị dọa đến ngây người.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Chân đau.” Cuối cùng Kỷ Liên Quân cũng ngừng cười, trong giọng nói mang theo sự run rẩy vô tận.

Chân đau, đau quá, nhưng anh ta lại cảm thấy rất hạnh phúc.

“Chân đau?”

“Chân đau?”

“Có trí giác?"


Ba người đồng thời phát ra nghỉ vấn, đến khi phản ứng lại chính là những cơn vui mừng như điên.

“Con trai, chân có cảm giác đau thật sao? Có trí giác rồi đúng không?” Mẫn Dao túm lấy góc áo của Kỷ Liên Quân kích động hỏi.

Kỷ Thần cũng kích động đến nỗi thiếu chút nữa quỳ xuống: “Anh, đây là thật sao?

Kỷ Liên Quân giữ chặt hai bên thành xe lăn cho tới khi khớp xương trắng bệch, nhưng cho dù như thế vẫn không thể nào xóa đi cảm giác mừng. như điên trong lòng anh ta: “Đúng vậy, con cảm giác được hai đùi bên trên đau đớn, mỏng manh dày đặc, đau quá, đây là cảm giác đau mà ba năm qua con chưa từng cảm nhận được, rất xa lạ, cũng. rất quen thuộc.”

“Mẹ, có phải anh trai sẽ có thể đứng lên một. lần nữa không?” Kỷ Thần nhìn chằm chằm vào Mẫn Dao.

Mẫn Dao nhìn thoáng qua bà cụ Kỳ vẫn còn đang kích động.

“Đúng vậy, đúng vậy, có trí giác rồi sẽ có thể đứng lên.... Đúng rồi, là thuốc của bác sĩ An kê, nhất định là những loại thuốc đó.”

Nghĩ tới nữ bác sĩ trẻ tuổi kia, ánh mắt Kỷ Liên Quân lập tức sáng lên.

Lang băm?

Sao có thể chứ, chính là thần y!

“Mẹ, ngày mai chúng ta đi bệnh viện.”

Kỷ Liên Quân vuốt v e hai chân gầy đên mức chỉ còn đa bọc xương của mình, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua anh ta thích đôi chân này.

Cuối cùng, cũng có thể chữa khỏi.

“Mẹ, mọi người tìm thấy vị bác sĩ lợi hại kia ở đâu vậy?” Kỷ Thần đột nhiên tò mò.

Nhưng Mẫn Dao và bà cụ Kỷ vẫn còn đang đắm trong vui sướng, rất nhanh đã quay trở lại phòng trong tiếng reo hò.

Kỷ Thần cũng rất muốn hỏi anh trai nhà mình thì phát hiện anh cũng đã trở về phòng.

"Trời ạ, chẳng lẽ trong cái nhà này chỉ có mỗi mình cậu ta là cái gì cũng không biết?

Còn đâu là tình thương mến thương giữa gia đình chứ?

* Ngày hôm sau.


Khi nhà họ Kỷ chạy tới bệnh viện, An Đào Đào đã cùng Lục Sóc đi ra sân bay, bởi vì phải xử lý một ít công việc trên phương diện nghiệp vụ nên Hoàng Sâm và anh Đàm cũng đi theo.

Hai người còn có tác dụng chiến đấu, xách hành lý, mang theo bên người có cảm giác vô cùng an tâm.

An Đào Đào mang theo rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, đều để cho Hoàng Sâm xách hộ, cô vuốt mũi có chút ngại ngùng nói: “Hoàng Sâm, hay là để tôi tự xách đi.”

Lúc này, đôi mắt của Lục Sóc đảo qua.

Cảm nhận được không khí xung quanh như đóng băng, Hoàng Sâm bị đọa tới hai chân mềm. nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống. Anh ta lập tức ôm chặt vali, mồ hôi lạnh chảy dài nói: “Không nặng một chút nào, chị dâu cứ giao cho tôi là được rồi, chị cứ coi tôi là một trợ lý toàn năng đi.”

An Đào Đào nhìn anh ta một cái, không miễn cưỡng nữa.

Vì vé máy bay đã được đặt trước nên chẳng qua bao lâu sau họ đã lên máy bay và được sắp xếp trong khoang hạng nhất.

Bên trong khoang hạng nhất cực kì xa hoa, giường và sofa đều vô cùng mềm mại, giống như đang ngồi trên bông vậy. Trên bàn trước mặt còn đặt một chai rượu vang đỏ thượng hạng.

Đúng là được đãi ngộ như vua chúa.

An Đào Đào chưa từng được ngồi khoang hạng. nhất, cô nhìn trái nhìn phải giống như một con thỏ nhỏ mềm mại mới rớt từ trên trời xuống, tràn ngập tò mò đối với mọi thứ xung quanh.

Tất cả đều rơi vào trong mắt Lục Sóc, anh khẽ li3m cánh môi, đôi mắt trở nên nóng rực làm nhiệt độ trong khoang hạng nhất như cũng bị ảnh hưởng mà tăng theo.

An Đào Đào nghí hoặc chớp mắt, sao cứ có cảm giác đột nhiên nóng lên nhỉ?

"Tại sao không mặc?” Lục Sóc nhìn cô chằm chằm, thấy trên người cô vẫn là bộ quần áo bình thường, trong nháy mắt sắc mặt của anh trở nân âm trầm.

An Đào Đào quay đầu lại nhìn anh một cái, mới nhớ ra ý tứ trong lời nói này, cô lập tức tức trấn tĩnh tỉnh thần, đáp: “Cái váy màu đỏ kia có cảm. giác rất long trọng. Cửu Gia, chúng ta đang đi xử lý công việc, cũng không phải ải dự tiệc nên mặc long trọng qua lại có chút không hay.”

Sắc mặt Lục Sóc vẫn âm trầm như trước, cảm thấy cô không để lời nói của mình trong lòng.

An Đào Đào cảm thấy không ổn, lập tức đi vuốt lông: “Nhưng mà tôi có mang theo cái váy. kia, trong khoang hạng nhất chỉ có hai chúng ta, nếu như Cửu Gia muốn, bây giờ tôi có thể mặc cho anh xem, có được không?”

Vừa đứt lời An Đào Đào hận không thể tự tát cho mình mấy cái.

Tại sao bây giờ cô lại trở nên bợ đỡ, nhu nhược như vậy nhỉ?