Cô Vợ Gả Thay Đáng Yêu: Cửu Gia, Hãy Ôm Em

Chương 115: C115: Tôi là tiểu phúc tỉnh




"Cảm ơn." An Đào Đào cũng nhếch môi, nhưng đột nhiên cảm thấy hình như bản thân đã giành tiếng nói của Lục Sóc, có thể bị giết hay không nhỉ?

Hai người phụ nữ lôi kéo tay nhau hàn huyên ở một bên, hai người đàn ông ngồi xuống, bắt đầu thương lượng việc chính.

Lục Sóc và Triệu Đình Sâm ngồi mặt đối mặt, một người hung ác nham hiểm, một người chính trực, thật sự là hai thái cực khác nhau.

Lục Sóc nhìn chằm chằm Triệu Đình Sâm đối diện, không mở miệng trước.

Triệu Đình Sâm cũng nhìn chằm chằm vào mặt Lục Sóc, một lát sau thì bại trận, cảm thấy anh còn hung thần ác sát hơn cả kẻ địch gặp phải trên chiến trường, làm cho người ta không khỏi kinh hồn bạt vía.

"Tôi biết Lục Cửu Gia đặc biệt tìm tôi là muốn nói cái gì." Triệu Đình Sâm mở miệng trước, khí thế cũng đã yếu hơn một khoảng: "Cửu Gia luôn muốn mảnh đất ở nông thôn kia của chúng tôi, cho nên không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đấu giá cho được pho tượng Tống Tử Quan Âm tôi nhìn trúng, Cửu Gia muốn dùng pho Tống Tử Quan Âm kia để uy hiếp tôi ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao?"

Lục Sóc gõ nhẹ bàn, giọng nói lạnh ngắt nhả ra từ miệng: "Không phải uy hiếp, chỉ là giao dịch."

Triệu Đình Sâm cười nhẹ, hoàn toàn không cảm thấy đây là một cuộc giao dịch.

An Đào Đào nghe thấy tiếng, vô thức nhìn qua phía bọn họ, thì ra, người vừa nãy cạnh tranh Tống Tử Quan Âm với Lục Sóc lại là Triệu Đình. Sâm, Lục Sóc nói mảnh đất ở nông thôn kia cũng ở trong tay Triệu Đình Sâm.

Xem ra, đêm nay ăn bữa cơm này chắc sẽ không thoải mái lắm.

Câu trả lời của anh là gì?" Lục Sóc nhếch môi lần nữa, ánh mắt sâu thẳm.

Triệu Đình Sâm lại cười nhẹ, rất bất mãn với kiểu thủ đoạn cứng rắn này của Lục Sóc: "Lục Cửu. Gia, cậu nên biết, mảnh đất kia nhà tôi là của tổ tiên để lại, có thể kéo đài cho con cháu đời sau, tôi cũng đã từng nói, sẽ không bán. Về phần pho Tống Tử Quan Âm kia là ba tháng trước tôi nhìn trúng, hy vọng có thể cầu có một đứa bé, nhưng..."


Anh ta dừng lại rồi tiếp tục nói: "Dù không có Tống Tử Quan Âm vợ của tôi cũng đã mang thai, vì vậy, bác sĩ An mới là phúc tinh Tống Tử của chúng tôi, hiện tại Tống Tử Quan Âm đối với tôi mà nói chính là tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao."

Lục Sóc hơi nhíu mày, nháy mắt ý lạnh tản ra.

An Đào Đào sợ tới mức co người lại, là cô làm. hỏng kế hoạch của Lục Sóc sao?

Nhìn vẻ mặt Lục Sóc tối tăm phiền muộn, đột nhiên Triệu Đình Sâm cười rộ lên, nói: "Nếu như bác sĩ An là phúc tỉnh Tống Tử của nhà họ Triệu chúng tôi, tôi sẽ tặng mảnh đất này cho bác sĩ An, đây dường như là một loại chỉ dẫn của ông trời."

An Đào Đào trừng lớn hai mắt, tặng đất cho cô?

Cứ làm tròn bốn lên năm, cũng xem như là tặng cho Lục Sóc?

Nhưng mà Triệu Đình Sâm này thật sự có lòng

đũng cảm, đám không nể mặt Lục Sóc như vậy, đúng không hổ là quân nhân.

Lục Sóc nhíu mày, lại đột nhiên hòa hoãn, không ai biết lúc này anh đang suy nghĩ gì.

Anh nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thoáng, qua anh Đàm bên ngoài cửa, ý bảo anh ta bê Tống Tử Quan Âm vào.

Anh Đàm bê Tống Tử Quan Âm, tay hơi run, vừa nãy anh ta đứng ngoài cửa cũng đã nghe được toàn bộ, y thuật chị đâu nhà bọn họ tốt như vậy, thậm chí ngay cả Triệu Đình Sâm cố chấp cũng bị thu phục.

Còn nói muốn tặng đất cho cô, thật sự rất dũng cảm.

Anh Đàm theo như chỉ thị của Lục Sóc, đặt Tống Tử Quan Âm trước mặt Triệu Đình Sâm.

Anh ta ngước mắt nhìn Lục Sóc, không hiểu lắm.

"Tạ lễ." Lục Sóc nâng môi mỏng, mặt vẫn. không cảm xúc, anh ta tặng vợ mình đất, vậy anh.

coi Tống Tử Quan Âm như tạ lễ*.

*tạ lễ: có thể hiểu là quà đáp lại.

Rõ ràng vừa bắt đầu đã giương cung bạt kiếm, làm một cuộc giao dịch, lại đột nhiên phát triển thành đại hội tặng quà, thật khiến người ta bất ngờ.

Triệu Đình Sâm cũng không ra vẻ, nhận Tống. Tử Quan Âm: "Lục Cửu Gia, đây là đất tôi tặng bác sĩ An, nhưng bác sĩ An muốn xử lý thế nào là chuyện của cô ấy, tôi sẽ không hỏi tới nữa."

Lục Sóc nhướng mày, không rõ ý vị trong mắt.


An Đào Đào lại đổ mồ hôi lạnh thay Triệu Đình Sâm, thật đúng là cái gì cũng đám nói, nhưng cũng không cần nhắc nhở riêng mà.

Sau đó, Triệu Đình Sâm không nói thêm gì nữa, một bữa cơm ăn rất ngượng ngịu nhưng có một loại hài hòa khó hiểu, mà dù sao thì cuối cùng An Đào Đào ăn rất thoải mái, bụng nhỏ cũng tròn luôn.

"Bác sĩ An, về sau có cơ hội tôi nhất định phải mời cô tới nhà tôi chơi." Trước khi đi, cô Triệu lại kéo tay kéo An Đào Đào lần nữa, có chút lưu luyến không rời nói.

An Đào Đào luôn miệng, đồng ý: "Có thể được cô mời, là vinh hạnh của tôi."

Cô Triệu vô cùng thích An Đào Đào, không chỉ y thuật cao siêu, tính cách còn rất đễ gần, không giống thiên kim tiểu thư khác ỷ vào thân phận của mình nên vô cùng điêu ngoa, khiến người ta rất không thoải mái.

Đưa mắt nhìn hai vợ chồng rời đi, An Đào Đào không nhịn được lén liếc Lục Sóc vài lần.

Lục Sóc đã sớm phát ông tác nhỏ của cô, thoáng nhìn qua, lời lẽ lạnh ngất: "Nhìn lén cái gì?"

An Đào Đào lập tức ngồi nghiêm chỉnh, cũng không đám nhìn loạn nữa: "Đâu có gì, tôi không liếc trộm..."

Nói linh tinh!

Lục Sóc nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen u ám, như giếng cổ thâm sâu: "Chữa khỏi bệnh cho bọn họ à?"

An Đào Đào gật đầu liên tục không ngừng, không dám gạt: "Một tháng trước, bọn họ tới tìm tôi trị bệnh, chính là loại bệnh kia... Tôi chữa khỏi, nên họ vô cùng cảm kích tôi."

“Tôi biết." Lục Sóc nhìn cô một cái, là bệnh vô sinh cũng đã mười năm rồi, người có tiếng thành phố A hầu như đều biết, anh cũng thường nghe người ta nói nên biết một chút.

An Đào Đào hơi há miệng, rồi lại không biết nên nói gì.

Anh Đàm không nhịn được nhìn An Đào Đào, đến bệnh mười năm cũng có thể chữa khỏi, chị dâu này thật sự thần như vậy, thảo nào có thể khiến Cửu Gia để ý như thế, quả thực là châu báu.


"Đi về." Lục Sóc đứng lên, chiều cao một mét chín che toàn bộ ánh sáng trước mặt cô.

An Đào Đào xoa bụng nhỏ, cũng đứng lên.

Anh Đàm vẫn đắm chìm trong hoảng hốt chưa lấy lại tỉnh thần, thấy hai người đã đi ra ngoài, anh ta lập tức nhấc chân đuổi theo.

Bây giờ giấy chuyển nhượng đất còn chưa có, nhưng Triệu Đình Sâm nói, chỉ cần giấy chuyển. nhượng vừa có thì sẽ liền đưa tới tay An Đào Đào. luôn, đến lúc đó, cô muốn xử lý thế nào thì làm thế đó.

An Đào Đào chống đầu, nhìn phong cảnh lướt qua bên cửa xe, đột nhiên cười rộ lên: "Cửu Gia, đột nhiên tôi phát hiện tôi là phúc tỉnh của anh đó."

Trán anh Đàm đang lái xe bỗng đổ mồ hôi lạnh.

Phúc tỉnh? Còn dám nói thật.

Lục Sóc nhướng mày, xuyên qua ánh đèn nê ông chợt hiện, trầm ngâm nói:" Phúc tinh?"

Có lẽ là phong cảnh bên ngoài khiến người mê mang, trong chớp mắt An Đào Đào không còn sợ. hãi nữa, cô nhếch môi nhỏ, ánh sáng trong mắt. còn chói mắt hơn đèn nê ông ngoài kia: "Nếu như không có tôi, Triệu Đình Sâm sẽ không nhả ra. nhanh như vậy, mọi thứ có nhân thì có quả, mà những nhân quả này cuối cùng đều có liên quan tới Cửu Gia, chẳng phải phúc tỉnh sao?"

Lục Sóc vươn tay, không khỏi nhéo một chút: khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, rất mềm m:

An Đào Đào hứng thú bừng bừng: "Triệu Đình Sâm tặng đất cho tôi, nhưng tôi với Cửu Gia là loại quan hệ đó, vậy quy ra thì cũng là tặng cho Cửu Gia rồi."

"Là loại quan hệ gì cơ?" Lục Sóc tới gần cô, khí nóng thở ra phun trên hai gò má cô.