Dứt lời, An Đào Đào liền quay đầu đi, không cho Lục Sóc hôn mình, hoàn toàn giống như tính khí nhỏ mọn.
Cô tỏ vẻ cực kỳ tủi thân, nhưng hai tay lại nắm chặt hai bên quần áo, lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.
An Đào Đào đang lo lắng, rất lo lắng.
"Em nghĩ tôi nên trừng phạt em như thế nào đây?" Ánh mắt Lục Sóc thâm thúy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp của cô, giống. như nhìn không thấy vực sâu.
An Đào Đào cụp mí mắt, giọng nói hơi run rẩy: Cửu Gia có thể ném tôi vào hang rắn, hoặc là đánh gãy tay chân tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lục, ném cho tôi tờ giấy chứng nhận ly hôn, như vậy mọi người trên toàn thế giới đều biết tôi là người vợ bị bỏ rơi của Cửu Gia, thật đáng thương..."
Nói xong lời cuối cùng, cơ thể nhỏ bé của An. Đào Đào lập tức co rúm lại thành một chỗ, đôi mắt. gần như tràn ngập sự sợ hãi.
Lục Sóc chăm chú nhìn cô, một lúc lâu không nói gì.
Hình phạt cuối cùng mới là điều cô muốn nhất chứ gì.
Rời đi à? Làm sao có thể, trừ khi anh chơi. chán!
"Nhưng mà chỉ là một con rắn thôi, sao tôi phải phạt em chứ?" Lục Sóc thì thầm bên tai An Đào Đào, giọng nói khàn khàn làm cho người ta kinh hồn bạt vía: "Em là vợ của tôi, rắn trong, hang mặc cho em chém giết, nếu như em không muốn đeo ruy băng, tôi sẽ đổi cho em một cái tốt hơn, chỉ cần em ngoan ngoãn là được."
Không chạy lung tung, làm một con búp bê nghe lời và hiểu chuyện.
An Đào Đào hơi ngạc nhiên, tại sao cái tên bi3n thái này lại sảng khoái buông tha cho cô dễ dàng như vậy?
Ngay từ đầu An Đào Đào đã chủ động làm rõ chuyện này, hơn nữa cô còn chủ động tỏ ra yếu đuối giả bộ khổ sở, Lục Sóc cũng rất thích dáng vẻ nhu nhược đáng yêu này, dù sao lần nào cũng chỉ cần làm ra vẻ yếu thế, Lục Sóc sẽ buông tha cho cô, tất nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
An Đào Đào ngẩng đầu, hai mắt vẫn đỏ hoe, nhưng không quên kinh ngạc chớp mắt: "Cửu Gia, anh nói thật hả, tôi có thể tùy ý giết rắn độc, có thể không đeo ruy băng sao?"
"Em cảm thấy tôi đang lừa gạt em à?" Lục Sóc nhìn chằm chằm hốc mắt đỏ bừng của cô, con ngươi bên trong trong suốt, có một loại hương vị nói không nên lời.
An Đào Đào sửng sốt, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của anh, nói: "Không, Cửu Gia là nhất ngôn cửu đỉnh, chắc chắn sẽ không lừa tôi."
Lục Sóc cúi đầu cười, không nói nữa.
An Đào Đào cụp mắt xuống, trong lúc Lục Sóc. không nhìn thấy, nỗi sợ hãi yếu đuối trong mắt đã sớm tiêu tán, cô nhếch môi cười, vẻ mặt gian xảo, đáy mắt cũng sáng ngời.
Có vẻ như đất nước nợ cô một bức tượng nhỏ rồi.
Lục Sóc nhìn chằm chằm góc nghiêng xinh đẹp của An Đào Đào, ánh mắt thâm thúy nóng rực, anh siết chặt vòng eo thon nhỏ của cô, ánh mắt đột nhiên khẽ động, nhất thời lộ ra một nụ cười cuồng nhiệt và b3nh hoạn, kéo dài thật lâu.
An Đào Đào chợt cảm giác được nguy hiểm, cô lập tức đứng lên nói: "Cửu Gia, tôi đói bụng quá, chắc bây giờ anh cũng rất đói, chúng ta đi xuống ăn cơm trước đi."
Nói xong, An Đào Đào đã chạy tới cửa, nhanh nhẹn như một con thỏ.
Lục Sóc nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó cũng đứng dậy đi theo cô.
An Đào Đào ở phía trước vỗ ngực, cuối cùng chuyện ruy băng và rắn hổ mang chúa lần này cũng trôi qua bình an vô sự, vừa rồi làm cô sợ tới mức tê liệt. An Đào Đào chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng.
Lúc đi tới khúc cua liền nhìn thấy Hoàng Sâm vẫn đứng ở giữa đại sảnh ngẩng đầu lên như đang quan sát tình hình trên lầu, thấy bọn họ đi xuống, anh ta lập tức thu hồi ánh mắt, cười trộm nói: "Chị đâu, Cửu Gia, hai người không sao chứ?"
An Đào Đào khó hiểu nhìn anh ta: "Không sao cả, làm sao vậy?"
Hoàng Sâm lập tức lắc đầu, nhanh chóng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lục Sóc, anh ta sợ hãi rụt cổ lại, không dám nhìn lung tung nữa.
Hoàng Sâm là người trong cuộc, vẫn đứng ở đại sảnh quan sát tình hình, anh ta còn tưởng, rằng đêm nay sẽ náo loạn, không ngờ không những không có náo loạn mà trái lại hai người còn rất bình thản, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, đúng là kỳ lạ.
Chị dâu của bọn họ đúng là bá đạo, vừa rồi đôi mắt nhỏ lda còn buồn bực, rõ ràng là muốn làm loạn.
Không ngờ Cửu Gia lại làm như vậy, thật đáng. sợ!
Hoàng Sâm đứng tại chỗ nhìn một hồi, thấy bọn họ đang bình tĩnh ăn cơm, hình như trên mặt Lục Cửu Gia có lộ ra một tia vui sướng.
Chà, thật là quái lạ.
Lục Cửu Gia mà anh ta biết không phải là người có tính cách tốt như thế, Hoàng Sâm nhẹ nhàng chạm vào trái tìm nhỏ bé đang sợ hãi của mình, sau đó chạy ra khỏi cửa như bay.
An Đào Đào không phát hiện ra hành động của Hoàng Sâm, sự chú ý của cô vẫn đặt trên thức ăn, bởi vì cứ mãi suy nghĩ đến chuyện ruy băng nên cô rất nhanh đói. Vừa rồi An Đào Đào còn cố gắng hết sức để đối phó với Lục Sóc nên bây giờ đã đói đến mức bụng dán chặt vào lưng.
An Đào Đào bỏ qua sự rụt rè mà thoải mái ăn uống.
Lục Sóc đặt bát đũa xuống, lẳng lặng nhìn cô: "Nghe Hoàng Sâm nói hôm nay em hỏi chuyện nhà họ Lục."
Trong lòng An Đào Đào lộp bộp một chút, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại.
Chết tiệt, cái mồm to của Hoàng Sâm.
Cô cầm lấy khăn giấy trên bàn lau sạch vết dầu mỡ trên khóe miệng: "Cửu Gia, tôi chỉ tò mò. chút thôi, tục ngữ có câu nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn*, bây giờ tôi là vợ của Cửu Gia, nhất định phải hiểu rõ mọi chuyện, nếu không sẽ bị chê cười." An Đào Đào hồn nhiên nói, đôi mắt ngấn nước khẽ chớp liên tục.
*Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn: có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.
Lục Sóc nheo mắt lại, anh đang cẩn thận tiêu hóa lời nói của cô, khi nghe được chữ vợ?, lông, mày nham hiểm của anh thoáng chốc biến mất, dường như trở nên vui vẻ hơn.
Thấy Lục Sóc không nói lời nào, trái tim An Đào Đào đập liên hồi, đột nhiên bắt đầu kích động: Cửu Gia, có phải anh tức giận không? Sau này tôi sẽ không hỏi mấy chuyện như vậy nữa."
Lục Sóc một lần nữa cầm lấy đũa, lầm bẩm nói: "Em có thể đến hỏi tôi."
Bàn tay cầm đũa của An Đào Đào hơi dừng lại, là loại chuyện này có thể hỏi thẳng Lục Sóc à? Nhưng sao mà cô dám, lỡ đâu Lục Sóc không vừa lòng chuyện gì lại bóp cổ cô thì sao?
"Dạ." Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngoài miệng An Đào Đào vẫn ngọt ngào đáp một tiếng.
Ăn cơm tối xong, Lục Sóc lại muốn đi ra ngoài.
An Đào Đào thấy anh luôn bận rộn mệt mỏi như vậy thì không khỏi hỏi: "Cửu Gia, anh định đi ra ngoài nữa hả? Công ty có nhiều chuyện lắm sao?"
Lục Sóc cúi đầu nhìn cô, im lặng không trả lời.
Ngay khi An Đào Đào nghĩ anh sẽ không trả lời, một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cô, mang theo một luồng ấm áp: "Gần đây tôi có một dự án."
An Đào Đào hơi ngây người, thấy sắc mặt Lục Sóc không tốt, cô suy nghĩ một chút rồi lên tỉ Cửu Gia, anh cũng phải quan tâm đ ến cơ thể mình, tôi thấy sắc mặt anh rất không tốt."
Sự lạnh lùng giữa hàng lông mày của Lục Sóc. đột nhiên bị thổi bay, anh gật đầu một cái rồi xoay người rời đi
An Đào Đào đứng ở trong đại sảnh nhìn bóng, lưng Lục Sóc đần dần mờ nhạt, cho đến khi hoàn toàn biến mất, đôi mắt cô trở nên phức tạp.
Thật ra nếu Lục Sóc vẫn luôn bình thường như vậy thì cũng chẳng đáng ghét như thế.
Ngày hôm sau, thứ hai.
Các lớp học ở trường vào buổi sáng, buổi chiều An Đào Đào và Chu Mễ cùng nhau đến bệnh
Thứ hai bệnh nhân cũng không nhiều, An Đào Đào nhàm chán bắt đầu nghiền dược liệu, chuẩn bị một ít cao đán đau khớp cho má Trần.
Thậm chí cô còn nghiền ra một loại thuốc khác, là thuốc trấn tĩnh an thần, cô định đưa cho Lục Sóc.