Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 96




Chương 96

Lời nói của ký giá này khiến khuôn mặt của Cao Kỳ Anh sượng lại, có mấy ký giả lại cũng nhao nhao nói: “Phải đấy, Cao tiểu thư, có thể cho chúng tôi biết có phải cô vì Dương đại thiếu gia tàn phế mới đến với Dương nhị thiếu gia hay không?”

Chuyện gì thế này rõ ràng hôm nay là ngày vui của cô ta đám người này lại nói cô ta chân đạp hai thuyền sao, trong lúc nhất thời Cao Kỳ Anh nổi giận nhưng ngại vì có nhiều máy quay chĩa vào mình nên cô ta kiềm chế.

Dương Tử Hiên bên cạnh cũng có chút không vui, cứ hễ nhắc đến tên của Dương Tử Sâm là hắn hoàn toàn cảm thấy khó chịu.

Sợ Cao Kỳ Anh ngu ngốc làm um sùm lên Dương Tử Hiên lại mở miệng nói; “Quan hệ của Kỳ Anh và anh trai tôi không giống như mọi người nghĩ, ông nội tôi cùng ông nội Kỳ Anh có quen biết nên thỉnh thoảng Kỳ Anh cũng hay đến Dương gia chơi, anh hai tôi coi Kỳ Anh chỉ như em gái, không hơn không kém, tôi với cô ấy mới là lưỡng tình tương duyệt.”

Phía dưới mọi người đều có một biểu hiện: Ồ! Thì ra là như vậy.

Dương Tử Hiên đã giải thích rồi đám ký giả cũng không nhao nhao hỏi chuyện này nữa mặc dù còn có người nghỉ ngờ.

Bọn họ lại chuyển sang hỏi chuyện hôn lễ của hai người, lúc này tâm tình của Cao Kỳ Anh mới đỡ hơn chút.

Trong buổi họp báo bọn họ cũng đã định ra thời gian và địa điểm tổ chức hôn lễ, không nhanh không chậm chính là cuối tháng này.

Lúc xem tin tức trên báo mạng Bạch Ngọc Lan lại liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đọc sách, lúc này anh thật là trâm tĩnh nhưng nếu anh đọc được tin tức này sẽ thế nào? Cô cũng có thể mường tượng ra cảnh đó, lại vắt óc suy nghĩ nên nói thế nào với anh đây? Bạch Ngọc Lan có chút rối rằm, chuyện này phải để anh biết trước nếu không để Dương Tử Hiên kia thị uy với anh người đàn ông này nhất định sẽ điên lên mất,.

Cô đặt điện thoại xuống lại từng bước đi về phía anh, đến cạnh xe lăn thì dừng xem anh đang đọc sách gì nhưng vừa nhìn vào những hàng chữ mù mịt trên trang giấy cô chẳng thể hiểu lấy một chữ.

Cô lại hỏi: “Đây là tiếng pháp sao?”

Bất thình lình có giọng nói phát ra bên cạnh Dương Tử Sâm mới rời mắt nhìn sang người bên cạnh, thấy cô cứ chăm chăm nhìn vào sách biểu hiện lại mông lung anh nhìn dứt khoát đóng sách lại rồi nói: “Đúng vậy.”

“Thật vậy sao, nhận tiện anh có thể dạy em vài câu tiếng pháp không, chẳng hạn như chào các bạn nhỏ, rất vui được làm quen với bạn, hay là tôi yêu bạn, cảm ơn, đại loại như vậy”

Bạch Ngọc Lan kích động nhìn anh, lân trước ở pháp cô đã không thể nói được một câu với bọn trẻ điều này làm cô rất buồn bực nên cô muốn học một chút tiếng pháp, sau này có gặp lại bọn chúng cũng có thể nói đôi câu, mặc dù không biết có còn cơ hội gặp lại hay không nhưng học một chút cũng đâu mất mát gì.

Dương Tử Sâm nhìn biểu hiện ham học của cô cũng chưa nói gì, Bạch Ngọc Lan lại thuyết phục, “Anh dạy vài câu đó đi, anh nghĩ xem em đường đường là vợ của anh, đại thiếu phu nhân của Dương gia ra ngoài đường lại không có chút kiến thức ngoại ngữ người ta không phải sẽ cười chê anh sao”

“Tôi bị cười chê cũng không ít, thêm một vài câu cũng không là gì?”

Dương tử Sâm trào phúng nói lại không phát hiện mình không còn kích động khi nghe cô nói cô là vợ anh nữa.

Thấy nụ cười đắng chát của hẳn trái tim cô cũng trầm xuống theo lại nói: “Không việc gì, người ta cười cũng được em cũng không để ý đến vài ba lời nói ganh ghét đó, chỉ là em rất muốn học mấy câu, anh dạy em đi được không, em có học ở trên mạng nhưng phát âm không được.”

Trước đôi mắt nhung huyền long lanh nước của cô không hiểu sao Dương Tử Sâm lại vô thức gật đầu.

Bạch Ngọc Lan kích động đến mức ôm chầm lấy cổ anh nói: “Cảm ơn anh”

Chỉ là một cái ôm thoáng qua nhưng cũng khiến Dương Tử Sâm khó lòng kiềm chế trái tim đang đập dồn dập của mình, anh thậm chí có xúc động muốn đưa tay ra ôm lại cô.

Tại sao lại như vậy, tại sao mỗi lần bị người phụ nữ này ôm anh lại sinh ra những cảm giác khó hiểu như vậy? Dương Tử Sâm đơ người ra mấy giây lúc tỉnh táo lại đã thấy cô cầm bút viết ngồi đối diện với anh chăm ngoan như một học sinh hiếu học.

“Được rồi, em đã chuẩn bị xong, anh day đi”

Bạch Ngọc Lan cầm sẵn cây bút vui vẻ nói.

Dương Tử Sâm lại cho cô một gáo nước lạnh, “Cô biết viết?”

“Ách”

Bàn tay cầm bút của cô đơ lại, sau đó cười ngại ngùng nói: “Thói quen, chỉ là thói quen thôi, anh thấy đấy học sinh đi học không phải đều có sẵn giấy bút sao?”

Thực chất mà nói cô đúng là theo bản năng, nghe đến từ học một cái ai mà chẳng theo phản xạ tự nhiên lấy sách vở ra đầu tiên, cô cũng không ngoại lệ.

Dương Tử Sâm chỉ nói vậy thôi cũng không có ý kiến, anh lại nói: “Tôi nói một câu, cô nghe rồi nói theo”

“Được.”

Bạch Ngọc Lan vô cùng chăm chú nghe anh nói.