Chương 9
Có điều đó là chuyện của một năm trước, hiện tại mọi người đều a dua theo Dương Tử Hiên, em trai của Dương Tử Sâm đồng thời cũng là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Dương Thị, mọi người hầu như đều quên cái tên Dương Tử Sâm, chỉ có những người thực sự kính trọng anh mới còn nhớ cái tên này.
Hiện tại tuy là mang danh nghĩa đến dự hôn lễ của Dương Tử Sâm nhưng đa số mọi người đến đây chỉ để kết giao cùng Dương Tử Hiên, hôn lễ chưa bắt đầu ai cũng cầm ly rượu đến kính hắn.
Ngoài hắn ra Bà Xuân cũng được nhiều quý phu nhân và tiểu thư tiếp cận, hiện tại vị trí người chồng sáng giá đều đã chuyển sang Dương Tử Hiên, bọn họ sao lại không đi lấy lòng, thân cận với bà Xuân chứ.
“Bác Xuân, bác càng ngày càng xinh đẹp, còn trẻ ra nữa cháu xém nữa không nhận ra đấy”
Người nói là một vị tiểu thư có khuôn mặt trái xoan, trang điểm đậm nét, mặc một chiếc váy màu đỏ sexy, lộ rõ ba vòng khiến không ít đàn ông nhìn ngó.
“Con bé Gia Hân này, cháu càng ngày càng dẻo miệng.”
Bà Xuân đối với cô gái cũng có chút khách sáo, dù sao cô ta cũng là cháu gái bên họ ngoại của bà ta, gọi bà ta bằng bác.
“Cháu nói thật đấy, không tin bác hỏi mấy vị tiểu thư ở đây xem”
Lý Gia Hân nhoẻn miệng nói.
Sau đó mấy vị tiểu thư xung quanh hùa nhau khen ngợi, bà Xuân trong lòng vạn phần đắc ý.
Mọi người đang cười nói vui vẻ đại sảnh bỗng nhiên im bặt, bao nhiêu ánh mắt tập trung lên thiếu nữ mặc váy trắng đang từng bước đi vào khách sạn.
Thiếu nữ này có một khuôn mặt thiên sứ với làn da trắng trẻo đôi mắt thuần khiết, chiếc váy cô ta mặc là váy do nhà thiết kế nối tiếng của Dương thị làm ra, số lượng chỉ có ba chiếc.
Không ít người nhìn thiếu nữ với ánh mắt ghen tị, mà đa số đều là các vị tiểu thư.
“Đây không phải là Cao Kỳ Anh sao, cô ta cũng đến tham dự hôn lễ của Dương đại thiếu gia sao?”
Một người lên tiếng xì xào.
“Cao Kỳ Anh là ai mà khiến nhiều người chú ý đến vậy?”
Một người khác không hiểu thắc mắc hỏi.
Người kia giải thích: “Cô không biết sao, cô ta là người yêu cũ của Dương đại thiếu gia đó, lúc trước hai người nùng tình ý mật nhưng kể từ khi Dương đại thiếu gia bị tật cô ta liền lấy cớ chia tay.”
“A, bạn gái tin đồn lúc trước của Dương đại thiếu gia chính là cô ta sao?”
Bên dưới mọi người đang nói chuyện về Cao Kỳ Anh thì trên sân khấu một người đàn ông ăn mặc tây trang cầm micro bắt đầu cất giọng: “Các vị, cảm ơn quý vị đã đến dự lễ cưới của hai bên gia quyến, trước tiên tôi xin mời cô dâu bước lên”
Người đàn ông vừa dứt lời cô dâu từ cửa đi đến, cả hiện trường im lặng, bao nhiêu con mắt đều nhìn thiếu nữ mặc váy cưới trắng tinh đang từng bước đi đến, đa số mọi người đều chỉ tò mò cô dâu là người thế nào.
Bạch Ngọc Lan dưới ánh nhìn của mọi người chỉ một vẻ điềm tĩnh đi lên sân khấu.
Lúc mọi người đang chờ mong chú rể xuất hiện thì MC lại mời ông Dương bước lên.
Bạch Ngọc Lan đứng bên cạnh ông Dương không nhìn xuống dưới cũng không quan tâm tiếng xì xào của mọi người bên dưới, cô chỉ nhìn xem có mẹ mình ở đây hay không, tối qua cô đã đề nghị Bạch Chấn Hưng đưa mẹ mình đến dự lễ cưới, dù đây không thật sự là lễ cưới cô mong muốn nhưng Bạch Ngọc Lan vẫn hy vọng mẹ đến tham dự.
Thể nhưng nhìn một hồi cũng chỉ có Bạch Chấn Hưng và mẹ con Bạch Ngọc Châu không hề có mẹ cô ở đây, khuôn mặt của Bạch Ngọc Lan khẽ trầm xuống.
Trước khi ông Dương phát biểu MC nói trước: “Các vị, hôm nay là hôn lễ của Dương đại thiếu gia và Bạch tiểu thư đây nhưng vì vấn đề sức khỏe Dương đại thiếu gia không thể tham dự hôn lễ được, mong mọi người thông cảm”
Ở dưới lại một phen xôn xao bàn tán, người mà mọi người mong chờ lại không xuất hiện, ai không biết Dương đại thiếu gia bị liệt hai chân không dám bước ra đường, cái gì sức khỏe không tốt, thật biết lấy lý do.
Phía dưới có người mang tâm thái xem kịch vui, có người lại tỏ ra thương hại cô dâu.
“Vị Bạch tiểu thư này cũng thật tội nghiệp, cũng may tôi chưa gả con gái qua nhà bên đó”
“Đúng đó, hôn lễ lại không có chú rể đây còn gọi là hôn lễ sao, tôi nghe nói còn không được bước vào lễ đường nữa đấy, cũng chỉ có nhà họ Bạch mới đưa con gái vào hố lửa”
Hai quy phu nhân đứng cạnh nhau bàn qua tán lại, người nói một câu ta nói một câu.
“Bà không biết sao Bạch thị sắp trên bờ vực phá sản nên mới phải gả con gái cho Dương đại thiếu gia, nếu không bà nghĩ ai lại đẩy con gái vào hố lửa chứ”
“Nói cũng đúng, mà tôi nghe nói đây chỉ là con gái ngoài dã thú của chủ tịch Bạch thôi.”
“Vậy sao, tôi tưởng chủ tịch Bạch chỉ có một thiên kim thôi chứ.”
Người phụ nữ kia kinh ngạc nói.
“Hừ, ai mà biết.”