Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 77




Chương 77

Thấy Bạch Ngọc Lan còn đắn đo tổng biên bèn nói: “Được rồi, chị cho em thời gian hai ngày suy nghĩ về việc này, nếu em không muốn thì suy nghĩ cho chị một hình tượng nữ chính khác là được.”

“Vâng.”

Bạch Ngọc Lan gật đầu tỏ ý sẽ suy nghĩ về vấn đề này.

Lúc này hai người đã bàn xong phần công việc, tổng biên nhìn sắc mặt của cô lại không nhịn được hỏi: “Ngọc Lan, không phải chị xen vào chuyện riêng của em nhưng mà em thật sự đã xem Dương đại thiếu gia là chồng mình sao?”

“Cái gì mà đã xem, anh ấy vốn dĩ là chồng tôi”

Bạch Ngọc Lan có chút lạnh giọng nói.

“Nhưng mà hai người không có tình cảm rất khó ở chung với nhau lâu dài, chị khuyên thật em nếu em không thật sự thích Dương đại thiếu gia đó thì có thể ly hôn với anh ta”

Tổng biên không khỏi muốn khuyên bảo, cô ta thật ra cũng không phải vì Bạch Ngọc Lan mà là vì em trai mình.

Đây là lần thứ hai cô nghe người khác đề nghị cô ly hôn với Dương Tử Sâm, không cần biết bọn họ xuất phát từ lòng tốt hay có ý đồ gì cô nghe đều vô cùng không vui.

Ngay từ đầu quyết định gả cho anh cô đã không nghĩ đến hai chữ này, cô chỉ nghĩ giản sẽ sống cùng anh qua một đời thôi, mặc dù ban đầu là do Bạch Chấn Hưng ép buộc nhưng người quyết định cuối cùng vẫn là cô.

Bạch Ngọc Lan bỗng nghiêm mặt nói: “Tổng biên, chị có biết khuyên người khác ly hôn trong khi gia đình người ta đang hạnh phúc là phạm pháp không? Tôi chẳng có lý do gì mà phải ly hôn với anh ấy cả, chỉ vì không có tình yêu ư? Tôi cảm thấy vợ chồng chung sống với nhau không phải chỉ dựa vào tình yêu, bên ngoài có bao nhiêu cặp đôi kết hôn vì tình yêu rồi lại ly hôn, đường hôn nhân có dài hay không là do bản thân mỗi người tự quyết định.

Tôi nói hôn nhân của tôi và Dương Tử Sâm sẽ bên lâu thì nhất định chúng tôi sẽ đi hết đoạn đường này.”

Tống biên không ngờ Bạch Ngọc Lan lại nói triết lý như vậy cô ta kinh ngạc không nói thêm được câu nào.

Bạch Ngọc Lan ra khỏi phòng tổng biên lại thấy Đào Từ Duy vẫn còn chưa đi, cô vốn định không quan tâm anh ta phớt lờ rời đi nhưng Đào Từ Duy lại kéo tay cô lại.

“Ngọc Lan, chúng ta nói chuyện một chút đi, anh có chuyện muốn nói với em.”

“Tôi thì không có chuyện gì để nói với anh, mong anh đừng làm phiền tôi.”

Bạch Ngọc Lan vãng tay ra khỏi tay hắn.

“Ngày mai anh phải đi rồi, lân sau không biết đến khi nào mới có thể gặp nhau, em không thể cho anh chút thời gian sao.

Chúng ta đi uống ly cà phê thôi, như hai người bạn bè vậy được không.”

Đào Từ Duy bày bộ mặt năn nỉ.

Bạch Ngọc Lan nghe hắn nói vậy coi như chấp nhận cùng hắn uống ly cà phê, Đào Từ Duy vui vẻ lại cùng cô đến tiệm cà phê trước cổng công ty.

Nói là uống cà phê thực ra hắn muốn cạnh cô nhiều thêm một chút, nhìn cô gái mình yêu mấy năm nay bây giờ đã là vợ của người khác lòng hắn không tránh khỏi quặn đau.

“Ngọc Lan, nếu anh ngỏ lời với em sớm hơn liệu chúng ta có thể cùng nhau hay không?”

Đến giờ phút này Đào Từ Duy vẫn còn cảm thấy tiếc tình đầu của mình, trong nhen nhóm chút hy vọng mong manh.

“Lần trước không phải tôi đã nói với anh rồi sao, chúng ta không thể, tôi hoàn toàn không thích anh”

Bạch Ngọc Lan thẳng thắn nói.

“Em nói dối một chút không được sao?”

Bạch Ngọc Lan lắc đầu: “Đối với tôi tình cảm luôn phải rõ ràng, nếu không thể đáp lại tình cảm tôi sẽ không gieo rắc hy vọng cho đối phương.”

“Em quả thật nhẫn tâm mà”

Đào Từ Duy cười khổ nói.

“Anh cứ cho là vậy đi, tôi đã uống xong ly cà phê rồi, tôi đi trước.”

Nói xong Bạch Ngọc Lan cũng đứng dậy để lại tiền rời đi.

Đào Từ Duy biết mình đã thật sự hết hy vọng rồi, chuyến này về chỉ thêm đau khổ.

Hắn nhìn tờ tiền cô để lại, ngay cả tiền nước cô cũng không cho hẳn có cơ hội trả vậy thì đừng nói đến những cái khác.

Vì đã hứa nấu canh chua cho Dương Tử Sâm nên Bạch Ngọc Lan ghé qua siêu thị mua một chút nguyên liệu không nghĩ lại gặp Cao Kỳ Anh, hai người không biết nhau nên chỉ phớt lờ qua, thế nhưng người bên cạnh cô ta lại đột nhiên hô lên: “Kia không phải vợ mới cưới của Dương Tử Sâm sao?”

“Cái gì, cậu chắc chứ?”

Cao Kỳ Anh không khỏi hoang mang hỏi.