Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 74




Chương 74

Bà Xuân vẫn còn muốn biết chuyện này, bà không thích Cao Kỳ Anh.

Dương Tử Hiên khẽ nhếch môi một cái mới bắt đầu nói: “Mẹ không thấy con lấy Cao Kỳ Anh sẽ kích thích Dương Tử Sâm hơn sao?”

“Cho dù vậy cũng không cần nhất thiết phải lấy cô ta, mẹ đã chọn cho con người phù hợp, đảm bảo lấy người này sẽ tốt cho con hơn.”

Bà Xuân nhíu mày nói, hiển nhiên vẫn không chấp nhận con trai mình lấy Cao Kỳ Anh.

Dương Tử Hiên lại thản nhiên nói: “Kết hôn rồi cũng có thể ly hôn mẹ không cần lo lắng, hơn nữa trong tay Cao Ly đang giữ mười phần trăm cổ phần của công ty, con muốn lấy cổ phần của ông ta mà không tốn đồng nào cũng phải thông qua con gái của ông ta”

“Con, con là có tính toán này sao?”

Bà Xuân không thể tin nhìn con trai mình.

“Đúng vậy, cho nên mẹ cứ tin ở con, chỉ là một danh phận nhị thiếu phu nhân của Dương gia thôi, cho cô ta làm đủ thì thôi, con cũng không phải sống với cô ta cả đời, người phụ nữ này có thể phản bội Dương Tử Sâm thì một ngày nào đó cũng có thể phản bội con, con không có ngu ngốc như anh ta.”

Thấy con trai đã tính toán kỹ lưỡng bà Xuân cũng không khuyên giải nữa, con trai nói đúng chỉ là một danh phận thôi có gì không thể, đợi đến khi con trai lấy được Dương thị và Dương gia mọi chuyện không phải do bọn họ quyết định sao? Lại nói lúc này Bạch Ngọc Lan đang đứng trước một căn nhà gỗ, cô lại không biết trong nhà họ Dương có một căn nhà thế này, bê ngoài nhìn rất đẹp còn có hoa Cỏ xung quanh, với người giản dị yêu thích thiên nhiên như cô nơi đây đã làm cô có hứng thú, chưa kế bên cạnh ngôi nhà còn có một cây Ngọc Lan nở hoa rất đẹp.

Nhất thời Bạch Ngọc Lan bị mê mẩn trước cảnh vật trước mặt, đột nhiên cánh cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng rồi được mở ra khiến Bạch Ngọc Lan thu hồi ánh mắt đang nhìn cảnh vật chuyển tầm mắt sang người đàn ông đang đẩy xe đi ra.

Nhìn thấy cô Dương Tử Sâm có chút không vui trâm giọng nói: “Ai cho phép cô đến đây?”

“Em đến tìm anh”

Bạch Ngọc Lan mỉm cười đáp lại anh.

Lúc lấy đồ ăn xong cô đi vào phòng lại không thấy Dương Tử Sâm đâu, đến thư phòng tìm cũng không có, ngay cả khi cô hỏi người hầu cũng không ai biết anh đi đâu, cuối cùng chỉ có thể gọi điện cho anh.

Thế nhưng người nhấc máy lại là Tiểu Khải, Bạch Ngọc Lan phải vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới nói cho cô anh ở đâu, thế là cô theo chỉ dẫn của cậu ta đến đây.

Dương Tử Sâm không khỏi lạnh mắt nhìn thiếu niên đứng ở cạnh cửa lạnh lùng nói: “Tôi ghét nhất kẻ nào tự ý làm trái lời chủ.”

Câu nói của anh khiến Tiểu Khải rụt người lại không dám nhìn anh, lại cắn môi không nói được câu nào.

Bạch Ngọc Lan thấy vậy lại nói: “Anh không cần trách cậu ta là do em đe dọa cậu ta.”

Dương Tử Sâm nhìn cô hừ lạnh một cái muốn đẩy xe rời đi Bạch Ngọc Lan lại nhanh chóng cầm tay đẩy, “Để em giúp anh đi.”

Vì là giờ nghỉ trưa nên trên đường đi bọn họ không đụng phải ai, có điều thời tiết có chút nắng nóng Bạch Ngọc Lan phải lựa chỗ mát để đi có điều ra đến hoa viên toàn là hoa cỏ mọc thấp không có một cái cây to nào nên đi có chút nắng nôi.

Bạch Ngọc Lan đột nhiên dừng lại hỏi: “Anh có nắng hay không hay là lấy áo của khoác của em che đỡ nhé?”

“Không cần”

Người đàn ông thẳng thừng từ chối.

Cô hơi nghiêng người nhìn biểu cảm của anh lại thấy hai lông mày của anh nhíu chặt, thậm chí mắt cũng nhắm lại giống như rất ghét ánh sáng vậy.

Bạch Ngọc Lan không nghe theo anh cô lại cởi áo khoác của mình ra đắp lên mặt anh che đi cái ánh nắng chói chang.

Đột nhiên bị che đi tâm mắt thân hình của Dương Tử Sâm khẽ động một cái muốn lấy thứ che mặt mình ra nhưng lại cảm thấy xe lăn di chuyển, động tác bỗng chốc dừng lại, bên mũi lại truyền đến mùi ngọc lan quen thuộc.

Ở sân thượng Dương Tử Hiên nhìn xuống hai người phía dưới trong lòng có điều suy nghĩ, người phụ nữ kia là thật lòng với Dương Tử Sâm sao hay chỉ vì gia sản của Dương gia? Nếu có thể hẳn nguyện ý tin tưởng vế sau hơn, nào có người phụ nữ nào sẽ quan tâm một kẻ tàn phế chứ, Dương Tử Hiên có chút mỉa mai.

Trong khi mọi người đã ăn trưa xong thì Bạch Ngọc Lan với Dương Tử Sâm mới bắt đầu ăn cơm.

Từ ngày ăn cơm cùng anh khẩu vị của cô cũng theo anh luôn, dù sao cô cũng không kén ăn, nhưng mà hôm nay trên bàn cơm lại có một chén dưa chua cùng dăm bông.

Bạch Ngọc Lan được ăn món yêu thích lại ăn vô cùng ngon miệng, phía đối diện Dương Tử Sâm vẫn chưa đụng đũa, cô nghi hoặc nhìn anh, “Làm sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị của anh sao?”

“Hay là anh ăn thử món này đi, cái này là do mẹ em làm, ăn rất ngon”

Bạch Ngọc Lan lấy một đôi đũa khác gắp một ít dưa chua rồi chấm chút tương bỏ vào chén cho anh.